Cảnh Nghi đưa Cảnh Anh về lại bệnh viện, đưa chị lên phòng, sắp xếp xong mọi thứ, cô chưa đi ngay mà chần chừ ở lại.
- Em có chuyện gì sao?
- Chị, vì sao chị làm vậy?
- Em đang hỏi chuyện gì?
Cảnh Nghi hít thở không khí vào lồng ngực, thực lòng cô không muốn hai chị em phải như thế này.
Cô đã nghĩ rất nhiều, tìm rất nhiều lí do để giải thích cho hành động của chị nhưng vẫn không thể hiểu được.
- Vì sao hôm qua chị lại nói với Trạch Dương em đi gặp Khánh Phi?
Mặt Cảnh Anh biến sắc nhưng nhanh chóng lộ ra vẻ hối lỗi.
- Chị xin lỗi, là do anh ta không thấy em nên đã ép chị nói.
- Chị đừng đổi lỗi cho anh ấy nữa được không?
- Em không tin chị?
Cảnh Nghi đứng dậy đến bên ban công nhìn ra phía xa, cô không còn đủ kiên nhẫn ngồi trước mặt chị nữa.
- Chị, em và anh ấy là mối quan hệ tình tiền.
Em đổi thân thể mình để lấy tiền cho mẹ và chị chữa bệnh nên dù chị có tìm cách để bọn em nghi ngờ nhau thì em cũng không thể rời khỏi anh ấy được.
- Mun, chị xin lỗi, vì Khánh Phi còn yêu em nên chị...
- Vậy chị có nghĩ nếu em rời khỏi Trạch Dương thì mẹ và chị thế nào không?
- Khánh Phi sẽ...
- Chị thôi đi.
Cảnh Nghi khóc nấc, nhìn Cảnh Anh đầy thất vọng.
- Lúc chúng ta khó khăn nhất chính Trạch Dương là người chìa tay ra giúp đỡ.
Bây giờ Khánh Phi trở về, chị muốn em trở thành kẻ ăn cháo đá bát sao.
Em là người của Trạch Dương thì cả đời này là người của anh ấy.
Dù sau này, anh ấy đuổi em ra khỏi nhà thì chị nghĩ em có thể tìm được người đàn ông khác sao? Không...Không bao giờ người ta chấp nhận một đứa bán thân như em đâu chị.
- Mun à, em đừng nghĩ như vậy? Khánh Phi không để ý đến việc đó.
- Anh ấy không để ý nhưng em để ý, em vẫn còn lòng tự trọng của mình.
Hơn nữa, đàn ông họ có cái tôi lớn lắm, bây giờ anh ấy không để ý nhưng liệu cả đời anh ấy có quên được.
Chị, em xin chị đừng làm cuộc sống của em khốn đốn hơn nữa, được không?
Cảnh Anh ngồi bất động, cô ta không ngờ có ngày Cảnh Nghi lại thẳng thừng như vậy? Cô ta cố vớt lấy hình tượng của mình.
- Chị không có ý như vậy? Chỉ là chị thấy Khánh Phi và em yêu nhau nên chị muốn em hạnh phúc thôi.
Tất cả những việc chị làm chỉ là muốn Trạch Dương buông tha cho em thôi.
- Em và Khánh Phi không còn bất kì đoạn duyên nào nữa.
Tất cả đã chấm dứt rồi, sao chị lại muốn sắp xếp cuộc đời em vậy? Không phải vì chị mà em mới bán thân cho Trạch Dương sao? Bây giờ chị lại muốn em rời xa anh ấy để về với Khánh Phi? Chị làm sao vậy? Cuối cùng thì chị muốn gì? Em có thể đáp ứng tất cả những gì chị muốn nhưng chị đừng can dự vào chuyện của em nữa, đừng liên hệ với Khánh Phi để gây chiến với Trạch Dương nữa được không?
Mặc dù cô ta rất muốn nói ra việc mình thích Trạch Dương.
Điều cô ta muốn chính là Cảnh Nghi nhường Trạch Dương lại, rời đi nhưng lại không nói ra điều trơ trẽn ấy.
Cô ta thừa thông minh để hiểu rằng nói ra điều ấy thì biết đâu Cảnh Nghi sẽ không còn lao lực vì cô ta nữa.
- Chị không muốn gì cả? Chỉ vì em đã làm quá nhiều cho chị nên chị muốn em hạnh phúc thôi.
- Vậy thì chị yên tâm đi, em đang hạnh phúc với Trạch Dương rồi nên chị hãy để Khánh Phi rời xa cuộc đời em đi.
- Chẳng lẽ em yêu Trạch Dương sao?
- Không, em không được phép yêu anh ấy nhưng em là người của anh ấy.
Dù ngày mai anh ấy chán em thì em cũng không quay về với Khánh Phi nữa, nói đúng hơn là không bên cạnh một người đàn ông nào nữa.
Cảnh Anh chết đứng, cô ta không bao giờ nghĩ em gái mình lại coi trọng mối quan hệ này với Trạch Dương như vậy.
Mọi chuyện đã đi quá xa mà bây giờ muốn quay lại cũng không được nữa.
Những tính toán của cô ta không thể đấu lại với những biến đổi của cuộc sống.
- Trạch Dương chỉ chơi bời, coi em là...
- Là gì em cũng không để ý nữa.
Em chấp nhận rời đi khi anh ấy chán em nên chị đừng làm gì nữa cả.
Chị hãy điều trị thật tốt, đứng dậy bước ra cuộc sống là em cảm ơn chị rồi.
Còn em, lựa chọn thế nào thì em chấp nhận gánh hệ quả thế ấy.
Cảnh Nghi không muốn ở lại thêm nên rời đi như trốn chạy.
Ba mẹ cũng không muốn nhìn thấy hai chị em hiểu lầm nhau, cô cũng không thể bỏ rơi chị mình vì ai được.
Nhưng mọi chuyện cũng cần phải nói rõ ràng, hi vọng chị sẽ hiểu những gì cô nói ngày hôm nay.
Cảnh Nghi rời bệnh viện thì lại đến thăm mẹ.
Cô muốn nói chuyện nhiều để mẹ có thể tỉnh táo nhanh hơn.
Hi vọng ngày mẹ tỉnh lại, cô sẽ trở về nhà, được ăn cơm mẹ nấu, hàng ngày tất bật đi làm, chỉ cần cuộc sống