Yêu Em Tự Khi Nào

Phiên ngoại ba


trước sau

Liên lạc giữa Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đứt quãng, anh vội vàng đi xã giao và các cuộc họp cuối năm, còn cô vội về cuộc thi, hai người cũng không có thời gian.

Buổi chiều anh có gọi điện cho cô, nói anh đi công tác về rồi, hỏi cô đã hoàn thành xong cuộc thi chưa.

Lúc này Ôn Địch đang ngồi trong thư phòng trên tầng hai của ông nội để đọc sách: “Tôi đang ở nhà, thi xong từ hôm trước rồi.”

“Ở căn hộ à?”

“Không phải, tôi về với ông bà.”

“Nhà ông bà ở đâu?”

“Giang Thành.”

Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy là ở Giang Thành, nhưng chưa từng đến đó.

Anh không có thói quen nấu cháo điện thoại, nhưng vì đang nói chuyện là cô, nên anh mới nói nhiều hơn hai câu. Nếu anh cúp máy ngay, sẽ bị cô lên án là qua loa với cô.

“Em đang làm gì đó?”

“Tôi đang đọc sách.”

“Không ra ngoài chơi à?”

“Buổi sáng tôi có đến phố cổ một chuyến. Đó là một nơi khá thú vị ở Giang Thành.”

Cô đến cây cầu nguyện trên phố cổ để cầu nguyện một điều ước, không biết nó có linh không.

Có lẽ cũng khá linh nên buổi sáng cô vừa mới đi cầu xong, buổi chiều anh đã chủ động gọi điện thoại cho cô rồi.

Nghiêm Hạ Vũ vừa quay lại phòng làm việc, chỉ dùng một tay để cởi cúc áo: “Em cứ đọc sách tiếp đi, nửa tiếng nữa tôi có một cuộc họp, phải chuẩn bị một chút.”

Trước khi anh cúp điện thoại, cô gọi anh: “Nghiêm Hạ Vũ.”

Nghiêm Hạ Vũ hơi ngẩn ra: “Em không gọi tôi là tổng giám đốc Nghiêm nữa à?”

“Tổng giám đốc Nghiêm nghe không hay.”

“Có chuyện gì thế?”

Ôn Địch hỏi anh: “Trừ tôi, anh cũng hay liên hệ với những người khác như vậy à?” Cô phải xác định một chút, cũng muốn xem thái độ của anh.

Không phải cô không hiểu gì về việc đời, cô biết xung quanh anh không phải không có ai theo đuổi anh.

Nghiêm Hạ Vũ: “Chỉ có mình em thôi. Em còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Không. Vậy thì anh có thể theo đuổi tôi. Nhớ là phải để tâm đến việc theo đuổi đấy. Sau hai, ba tháng, tôi sẽ nhìn vào biểu hiện của anh.”

“...”

Nghiêm Hạ Vũ chưa theo đuổi ai như vậy, cũng không có thời gian để theo đuổi, giội cho cô một gáo nước lạnh: “Ôn Địch, bây giờ em càng ngày càng tiến thêm một thước ở chỗ tôi rồi đấy.”

“Vậy anh có cho phép không?”

“Đọc sách đi, tôi có việc bận.” Nghiêm Hạ Vũ không trả lời thẳng, anh ngắt cuộc trò chuyện.

Ôn Địch đặt điện thoại xuống, tựa vào ghế dựa, đưa lưng về phía cửa sổ thuỷ tinh sát đất, cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Bản thân anh cũng cảm thấy anh luôn nhân nhượng cô, thậm chí là nuông chiều cô, nhưng cô vẫn cảm thấy xa xa không đủ.

Bây giờ giữa họ có thiện cảm, nhưng chỉ là sự yêu thích bên ngoài thôi, cách chữ yêu còn rất rất xa.

Có tiếng bước chân vang lên, Ôn Địch ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn sang, là bà nội của cô, đi ra đây để đưa đĩa trái cây cho cô.

Bà nội Ôn thấy nụ cười trên khoé miệng cháu gái: “Có chuyện gì mà cháu vui thế?”

Bà cụ đặt đĩa trái cây lên bàn thấp, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Địch không nói chuyện của Nghiêm Hạ Vũ, chỉ nói: “Ngày hôm nay phí bản quyền đã đến, tiền cho hai cuốn kịch bản đã được thanh toán.”

Bà cụ Ôn thấy vui thay cháu gái: “Buổi tối phải cùng chúc mừng cho thật tốt mới được, cháu muốn đi ăn gì?”

“Trời lạnh lắm, cháu không muốn đi ra ngoài đâu, ăn ngay tại nhà thôi.”

“Vậy mời đầu bếp đến làm cho cháu ăn.” Bà nội Ôn xiên một miếng dứa cho cháu gái.

Ôn Địch ăn dứa, khoé miệng bất giác cong lên.

Bà nội Ôn thấy cháu gái vui như vậy, không phải tiền bản quyền của kịch bản, lúc bán tác phẩm [ Ngư Vãn ]  đầu tay, bà cũng không thấy cô vui vẻ như vậy.

Tám mươi phần trăm là yêu đương rồi.



Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ một lần nữa là vào đêm giao thừa, đêm ba mươi, đúng không giờ, anh gửi cho cô một tin nhắn: [Năm mới vui vẻ.]

Tin nhắn nhỏ này khiến cô cảm thấy, Nghiêm Hạ Vũ cũng có để tâm một chút đến cô.

Phòng khách trong nhà quá ồn, cô quay lên tầng rồi vào phòng của mình.

Cô định gọi điện thoại cho anh, nhưng trước khi bấm vào số anh, thì anh đã gọi cho cô rồi.

“Em không thấy tin nhắn à?” Anh hỏi cô.

“Thấy rồi.”

Anh không hỏi vì sao cô nhìn thấy mà không trả lời, bỗng nhiên cuộc trò chuyện trở nên im lặng, chờ cô giải thích.

“Nghiêm Hạ Vũ, anh gửi cho tôi mấy chữ?”

“Không phải em thấy tin nhắn rồi à?”

“Tôi chỉ nhận được ba chữ “Năm mới vui” thôi, còn một chữ nữa có lẽ đang bị chặn lại giữa đường, vẫn chưa tới, tôi vẫn đang chờ một chữ nữa đến đủ rồi mới nhắn lại cho anh.”

Nghiêm Hạ Vũ bật cười: “Em giỏi nhất là nói xạo đấy.”

Nghiêm Hạ Vũ nghe rõ, bên chỗ cô trở nên yên lặng như thế vì cô đã quay lại phòng cô, vừa rồi cô đang ngồi trong phòng khách.

Ôn Địch: “Bây giờ anh đang ở đâu? Xung quanh cũng có tiếng ồn ào.”

“Tôi đang ở trong nhà ông ngoại.”

“Vậy anh tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện cho tôi đi.”

Nghiêm Hạ Vũ đang chuẩn bị tắt điện thoại để đi chơi bài trong nhóm nhỏ, kết quả cô lại muốn nấu cháo điện thoại. Lời đã đến miệng của anh lại nuốt xuống, cầm chìa khoá xe lên rồi đi ra ngoài sân.

Ôn Địch nghe thấy tiếng khởi động xe: “Buổi tối anh không uống rượu à?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Uống. Nên không đi đâu.”

Chẳng qua anh chỉ đi ra ngoài nổ xe lên để mở điều hoà thôi.

Ôn Địch khoá trái cửa phòng, vùi vào trong ghế sô pha, nghe thấy giọng của anh bên tai cô, như thể anh đang cách cô không xa.

“Muốn nói chuyện gì với tôi?” Giọng của anh vang lên một lần nữa.

Ôn Địch: “Nói về "bầu trời" mà tôi đã nói đến chết và được cứu.”

“... Ôn Địch, nói chuyện cho tốt đi.”

Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô, cũng có thể là do anh muốn nghe thấy cô làm nũng với anh.

Vốn dĩ anh nên ngồi trong nhà Tưởng Thành Duật để chơi mạt chượt, nhưng lúc này lại ngồi trong xe, nói chuyện tào lao với cô, điều này đã chắc chắn không đúng lắm rồi. Tất cả những yêu cầu của cô, hình như anh đều khó từ chối.

“Nghiêm Hạ Vũ à, nóng nảy không tốt lắm đâu.”

“Như thế mà đã không tốt rồi à? Em vẫn chưa nhìn thấy lúc tôi nóng nảy đến mức không tốt.”

“Anh hãy sửa đi.”

Nghiêm Hạ Vũ không nói tiếp.

“Không muốn sửa đúng không? Xem ra anh chưa từng nhìn thấy người bị tôi đánh.”

“...”

Nghiêm Hạ Vũ nở nụ cười trong im lặng, anh hoàn toàn không thể đoán được tiếp theo cô sẽ nói đến chỗ nào. Trước kia anh cảm thấy mấy cặp đôi nấu cháo điện thoại với nhau hoàn toàn mất thời gian, vì nói mười câu thì chín câu trong đó là mấy lời nói nhảm nhí, thật ra cô cũng đang nói nhảm, nhưng lại khiến cho người nghe muốn nghe tiếp.

“Đừng chỉ nói mình tôi, tính nóng nảy của em cũng không tốt đâu, có lẽ còn nóng tính hơn tôi ấy.”

Ôn Địch không phủ nhận, nhưng lại thấy khó chịu: “Một người đàn ông cao lớn như anh lại muốn tìm cảm giác vượt trội trên người tôi, anh giỏi thật đấy.”

“...”

Trừ ông ngoại, ba mẹ và em gái từng chế nhạo anh như vậy, thì cô là người thứ năm cũng là người ngoài duy nhất.

Mà kỳ lạ là, anh cũng không thấy tức giận.

“Khi nào thì em vào khai giảng?”

“Làm gì thế?”

“Tôi chỉ hỏi thử thôi.”

Ôn Địch trừng mắt nhìn, nghĩ kỹ rồi mới nói: “Khai giảng từ lâu rồi, nếu có người nghĩ đến tôi đến mức trà không nhớ, đêm không ngủ, thì không phải tôi không thể về sớm hai ngày.”

Giọng điệu bố thí.

Sao Nghiêm Hạ Vũ có thể không nghe thấy ý trong lời của cô: “Vậy em cứ ở Giang Thành đi, đừng đến đây để chọc giận tôi.”

Ôn Địch nói: “Thật ra tôi không thể quay lại Bắc Kinh sớm được. Qua hết năm,
tôi phải đi một chuyến đến Sơn Thành.”

Nghiêm Hạ Vũ không hỏi cô đi làm gì, cô cũng không nói.

Đến mùng bốn Tết, Ôn Địch ngồi máy bay đến Sơn Thành.

Cô muốn viết một câu chuyện tình yêu liên quan đến Sơn Thành, cũng có ý tưởng sơ bộ rồi, muốn tới để tìm linh cảm.

Mấy ngày nay cô và Nghiêm Hạ Vũ không liên lạc với nhau, đôi khi mới nhắn tin một chút, anh vẫn luôn bận chuyện xã giao, cũng có thể nội dung chính là làm dáng, không muốn để điệu bộ quá thấp. Có lẽ anh cảm thấy lần chúc mừng năm mới đêm giao thừa lúc không giờ đã là thành ý và nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, hy vọng cô có thể chủ động liên hệ với anh.

Tất nhiên cô sẽ không như vậy.

Cô không vội đâu.

Ngay sau ngày đến Sơn Thành, Ôn Địch đi dạo ngõ nhỏ nổi tiếng.

Vào khoảng giữa trưa, điện thoại của cô đổ chuông, trên điện thoại ghi là “Nghiêm ham muốn”.

Nghiêm Hạ Vũ vừa mở miệng đã hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Sơn Thành. Còn anh?”

“Công ty.”

“Mới hôm nay đã đi làm à?”

“Ừ, bộ phận kinh doanh ở nước ngoài không có ngày nghỉ, tôi tranh thủ đi xử lý một ít chuyện.”

Anh lại hỏi cô: “Cụ thể là em đang ở đâu? Mang về giúp tôi một thứ.”

Ôn Địch nói địa chỉ cụ thể cho anh, hỏi: “Anh muốn mua gì? Ở chỗ của tôi có bán không?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Không cần em đi mua, em tìm một chỗ gần đó để ngồi xuống đi, để tôi gọi người ta đưa qua, lát nữa tôi sẽ gọi điện lại cho em.”

Sau lưng Ôn Địch có quán cà phê, cô vào quán rồi gọi một ly cà phê, đúng lúc là đi dạo từ sáng đến trưa nên phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Hai mươi phút sau, điện thoại đổ chuông, là số điện thoại địa phương ở Sơn Thành.

Sau khi kết nối, người bên đó nói: “Chào cô, cô là cô Ôn đúng không?”

“Vâng, là tôi.”

“Có một người họ Nghiêm bảo tôi tặng đồ cho cô, cô đang ở đâu, tôi sẽ đi qua đó. Đừng cúp máy, tôi đang ở gần đó.”

Ôn Địch nói địa chỉ, sau đó cô đặt điện thoại xuống uống sạch ly cà phê, đi từ trong quán ra, có một cậu thanh niên đi về phía cô với một bó hoa lớn.

Sau khi xác nhận đó là cô, cậu thanh niên đó cúp máy.

“Anh Nghiêm nói, chúc cô sẽ đạt được những điều mong muốn trong năm mới.”

“Cảm ơn.” Ôn Địch nhận lấy bó hoa từ cậu thanh niên.

Là hoa hồng phấn kết hợp với hoa cát tường màu trắng, được bọc lại với nhau, tươi tắn và bắt mắt.

Đây là hai loại hoa mà cô thích nhất, cô yêu loài hoa cát tường.

Cô ôm một bó hoa tươi to, đi trên đường ở Sơn Thành, mọi người xung quanh liên tục quay đầu lại nhìn cô.

Trong suy nghĩ của Ôn Địch, cậu chuyện tình yêu liên quan đến Sơn Thành đã có một cái khung rõ ràng rồi.



Một tuần trước khi nghỉ đông, Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ.

Anh nói quả bình an cô đưa cho anh vào hôm Giáng Sinh ăn không ngon, bảo cô sau này tặng quà thì phải để tâm một chút.

Hai tháng qua rất nhanh, thiếu chút nữa Ôn Địch đã quên mất quả bình an đó rồi: [Anh ăn hết rồi à?]

Nghiêm Hạ Vũ ngó nhìn quả bình an nhỏ để trên góc bàn mini, rồi trả lời cô: [Ừ.]

Ôn Địch: [Đó là quả bình an tôi nuôi đấy, có thể ăn được hay không thì tôi cũng không biết. Nếu anh không muốn đau dạ dày thì dừng lại cho tôi.]

Nghiêm Hạ Vũ: “…”

[Sáng mai đi tàu cao tốc với tôi.]

Ôn Địch: [Làm gì?]

Nghiêm Hạ Vũ: [Đi đến bệnh viện với tôi.]

Ôn Địch không ngờ anh lại mượn đề tài này để nói chuyện của anh: [Anh thực sự muốn đi với tôi à?]

Đúng lúc Nghiêm Hạ Vũ cũng muốn đi kiểm tra sức khoẻ, nhưng anh không nói thật với cô: [Kiểm tra một lần cho yên tâm.] Anh hỏi số căn cước của cô để đặt vé cho cô.

Sau đó cô gửi căn cước của anh cho cô: [Gửi lại cho em, không em lại nói tôi không công bằng.]

Ôn Địch nhìn một lần, rồi ghi nhớ ngày sinh của anh.

Cô không nhờ anh đặt vé, cô tự đặt rồi gửi số tàu cho anh.

Vào ngày ra khỏi nhà, bà nội hỏi cô có muốn mang theo bó hoa khô đó đi không.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một bó hoa hồng và hoa cát tường trắng, cô mang từ Sơn Thành về nhà, cô bảo với bà nội rằng cô vì linh cảm nên mới mua hoa, không ném đi được.

Bà nội tin cô.

Có lẽ là nửa tin nửa không, nhưng bà không theo sau hỏi mãi.

Bà nội Ôn nói: “Chắc là cháu muốn mang đến Bắc Kinh, để bà tìm hộp để đựng.”

Ôn Địch nghĩ: “Cháu không mang theo đâu, bà để trong phòng cháu ấy.”

Khi lên tàu, Nghiêm Hạ Vũ nói biển số xe và nơi đỗ xe cho cô.

Ôn Địch còn nửa tiếng nữa mới đến nhà ga: [Anh đến sớm thế?]

Nghiêm Hạ Vũ: [Ừ. Cho cáo nhỏ nên phải đến sớm chứ.]

Ôn Địch cười, trả lời anh bằng một gói biểu cảm tỏ vẻ đắc ý.

Cô không biết tại sao càng ngày mình càng trở nên không còn kiêng nể nữa trước mặt Nghiêm Hạ Vũ, cô cảm thấy không có, nhưng sau đó Nghiêm Hạ Vũ lại nói là cô hận việc không thể làm mưa làm gió trên đầu anh.

Nghiêm Hạ Vũ không đến chỗ cửa ra vào để đón cô, mà bảo tài xế ra xách hành lý cho cô.

Ôn Địch nói hành động của anh là sự cứng đầu cuối cùng.

Lên đến xe, Ôn Địch xoa hai tay vào nhau, bên ngoài thực sự rất lạnh.

Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn cô: “Sao em không mặc nhiều quần áo vào?”

Ôn Địch mặc một chiếc váy mới ở trong, kết hợp với một cái áo lông ở ngoài, cô còn khoác thêm một cái áo khoác ngoài nữa, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại bị lạnh đến mức run rẩy.

Nghiêm Hạ Vũ dặn dò tài xế đi về phía bệnh viện.

“Anh đi thật à?”

“Nếu không đi thì em về làm gì?”

Nghiêm Hạ Vũ đóng hộp thư, khép laptop lại, bảo cô cầm điện thoại lên xem ngày trên lịch.

“Tôi có biết hôm nay là ngày gì đâu.” Ôn Địch yêu cầu anh nói ngày đó ra một cách trực tiếp.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi chỉ nhớ một chút, từ hôm nay trở đi, là được ba tháng rồi.”

Ôn Địch giả vờ không biết: “Ba tháng gì cơ?”

“Theo đuổi em. Ba tháng, hơn một ngày cũng không có đâu.” 

Sau đó, anh đã theo đuổi cô ba tháng lẻ năm ngày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện