Ôn Địch vẫn nhớ, bảy, tám năm trước Nghiêm Hạ Vũ đã tặng bó hoa đầu tiên là bó hoa gì, thậm chí cô còn nhớ có bao nhiêu bông hoa hồng, lại có bao nhiêu bông hoa cát tường.
Sau khi bó hoa đó phơi xong, bà nội mua một chiếc hộp chuyên dụng để đựng những bông hoa khô, thỉnh thoảng bà còn lấy ra để phơi khô, đồng thời còn xử lý bằng thuốc đuổi côn trùng.
Sau khi chia tay với Nghiêm Hạ Vũ, cô gọi điện thoại cho bà nội, bảo với bà rằng không phải giữ lại bó hoa đó nữa.
Sau đó bà nội có ném đi hay tặng lại cho người khác hay không thì cô cũng không rõ, mà cũng quên hỏi.
Ngày Ôn Địch đưa Nghiêm Hạ Vũ về, sau bữa trưa, cô và Nghiêm Hạ Vũ lên thư phòng trên tầng hai giúp ông nội sửa sang và quét dọn lại giá sách.
Lúc trước khi ông nội nói chuyện phiếm với ông chủ Trang, nghe ông chủ Trang nói khi sửa sang lại tất cả giá sách, ông ấy đã phát hiện ra rất nhiều bảo bối mà ông ấy từng mua nhiều năm trước, ông nội cũng bắt đầu công trình lớn sửa sang lại giá sách.
“Địch Địch, lại đây.” Bà nội ôm hai hộp hoa, đi vào thư phòng.
“Trời ơi, cháu đến ngay đây.”
Bà nội Ôn đưa hộp hoa ra, đặt lên bàn trong thư phòng: “Để lại cho cháu xác nhận xem có muốn ném đi hay không.”
Ôn Địch mở ra, một bó hoa hồng và hoa cát tường vẫn được bảo quản vô cùng hoàn hảo, một hộp khác là hoa hồng Juliet được phơi khô, tất cả đều là hoa Nghiêm Hạ Vũ tặng cô.
Cô ngạc nhiên: “Bà ơi, không phải cháu từng bảo bà vứt mấy bó hoa này đi rồi mà?”
Bà nội Ôn nói: “Lớn tuổi rồi nên bà nhìn cái gì cũng không muốn ném đi, lúc đó bà tốn nhiều công sức cho bó hoa này của cháu như thế, thì bà càng không nỡ ném đi.”
Sau đó bà để nó trong nhà kho.
Trong kho chất đầy những món đồ đã cũ, thật ra cũng không dùng nữa, nhưng chỉ là không ném đi được thôi.
Bó hoa này bà cũng không biết phải xử lý thế nào, khả năng nếu để thêm vài năm nữa, không lấy ra thường xuyên để phơi nắng, thì đến lúc nó mốc meo cũng sẽ phải ném đi thôi.
Ai có thể ngờ rằng cháu gái sẽ quay lại.
Ôn Địch mở hộp ra, để xuống dưới ánh nắng mặt trời, dưới ánh mặt trời vào tháng nắng nhất trong mùa hè, dù có cách cửa sổ thuỷ tinh vẫn nóng đến mức bỏng người.
Nghiêm Hạ Vũ thấy cô đang ngồi trước cửa sổ sát đất, không biết đang loay hoay làm gì.
Anh để sách trong tay xuống, đi đến chỗ cô: “Sao em lại mở rèm cửa, không thấy nóng à?”
Ôn Địch: “Em đang phơi hoa khô.”
Nghiêm Hạ Vũ chỉ nhận ra đoá hoa hồng Juliet thôi, đó là bó anh đưa cho cô vào ngày đi xem phim, về phần bó hoa còn lại, anh không nhớ rằng anh đã đưa cô vào ngày nào.
Hẹn hò hơn ba năm, những bó hoa anh tặng cô cũng khoảng một trăm bó, về cơ bản là giống nhau, đôi khi mới đưa một bó màu hồng đỏ, phần lớn anh đều tặng cô hoa hồng phấn và hoa cát tường.
“Bó còn lại anh đưa vào lúc nào thế?”
“Đây là bó đầu tiên.”
Cô ngửa đầu nhìn anh: “Anh không còn nhớ từ lâu rồi.”
“Anh nhớ mà.” Nghiêm Hạ Vũ kéo cô dậy: “Lúc đó em đang ở Sơn Thành.” Anh rất ấn tượng về lần đó, sau đó, khi đưa quà cho cô, anh cũng không nhớ anh đã đưa món quà đó vào năm nào.
Nhưng cô lại mang hoa từ Sơn Thành về nhà, lại còn phơi khô để bảo quản, đây là điều anh không nghĩ đến.
“Anh chỉ giữ lại một món quà mà em từng đưa cho anh thôi.”
Ôn Địch nhìn anh: “Giữ lại cái gì?”
“Giữ lại quả táo bình an.”
“Không phải anh nói anh ăn rồi à?”
“Không. Anh luôn đặt trong tủ lạnh trong phòng làm việc.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Quả bình an đầu tiên anh đưa cho em đâu?”
Ôn Địch cười, không nói gì.
Cô ăn rồi.
Mỗi lần anh làm cô tức giận, cô sẽ lấy quả bình an từ trong tủ lạnh ra rồi cắn hai cái để trút giận. Quả táo đó rất to, ăn cũng không ngon, rất lâu sau mới ăn hết được nó.
Nghiêm Hạ Vũ quay đầu lại nhìn, ông nội đang sửa sang lại khu vực giá sách khác, không nhìn đến chỗ của họ, anh cúi đầu, hôn cô: “Có phải em ăn hết quả táo rồi không?”
Ôn Địch đẩy anh: “Mấy chuyện nhỏ như hạt vừng, ai mà nhớ cho được.”
Trên cửa sổ nóng bỏng, cô đẩy anh ra chỗ không có ánh nắng, sau đó lại đi sắp xếp lại giá sách.
—
Ở lại Giang Thành hai ngày, sau đó họ lên đường về.
Hôm về, Ôn Trường Vận và Triệu Nguyệt Linh tiễn họ ra sân bay.
Lúc sắp chia tay, Nghiêm Hạ Vũ dùng tiếng địa phương ở Giang Thành để nói: “Ba mẹ, hai người quay về đi.”
Ôn Địch nhìn anh, rất muốn trợn trắng mắt, gọi ba mẹ đúng là rất có thứ tự.
Đến phòng chờ trong sân bay, Nghiêm Hạ Vũ không quên ánh mắt chế nhạo lúc nãy của cô: “Nếu em thấy em chịu thiệt, thì lúc đến nhà anh, em có thể gọi ba mẹ anh là ba mẹ luôn.”
Ôn Địch không bị mắc lừa, cô đeo tai nghe vào rồi nghe nhạc.
Gần đây Nghiêm Hạ Vũ đang định đưa cô về nhà, anh đã gọi điện hỏi thăm ba, ba nói trước Tết Trung Thu ba được nghỉ hai ngày, đến lúc đó anh nhớ về nhà, đưa cả Ôn Địch về nữa.
Trên máy bay, Ôn Địch đeo bịt mắt lên để ngủ, Nghiêm Hạ Vũ không buồn ngủ, thỉnh thoảng anh lại nhìn sang người bên cạnh, cô đang nằm nghiêng mặt về phía của anh.
Mặc dù đeo bịt mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang nhìn cô, cô lục lọi nâng vách ngăn giữa các ghế lên.
Nghiêm Hạ Vũ nắm tay cô, kéo vách ngăn xuống: “Không được lộn xộn, ngủ đi.”
Chưa dứt lời, anh nói không được lộn xộn, mà cô đã kéo bịt mắt lên, đưa tay ra bóp cằm anh, hôn nhẹ lên quả táo adam trên cổ anh, sau đó còn chọc vào cánh tay anh nữa.
Ánh mắt của cô như phảng phất sự khiêu khích: Em lộn xộn thì anh làm gì được nào.
Nghiêm Hạ Vũ bất lực cười, trước đây cô cũng như vậy, để làm cô thành thật lại thì chỉ có một cách. Nhưng bây giờ đang ở trên máy bay, cô ỷ vào việc anh không thể chỉnh đốn lại cô, nên mới không kiêng nể gì cả.
Anh nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau: “Về nhà rồi thì anh sẽ tính sổ với em.”
Ôn Địch ngủ một tiếng trên máy bay, khi về đến nhà đã không còn nhớ đến việc tính sổ từ lâu nữa rồi.
Nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn nhớ.
Ôn Địch bị anh bao vây lại trên giường, anh còn bắt cô gọi anh là chồng.
Cô quay đầu đi, rất cứng đầu.
Nghiêm Hạ Vũ đỡ cô dậy: “Ôn Địch, quay lại đây.”
Thiếu chút nữa là Ôn Địch bị anh làm cho gục ngã, mỗi lần cô đến gần bờ vực sụp đổ thì anh sẽ dừng lại kịp thời.
Vòng đi vòng lại.
Ở mặt này, cô không phải là đối thủ của anh.
“Nghiêm Hạ Vũ.”
Tiếng gọi này, là do cô không khống chế được nên mới la lên, cô không muốn gọi anh, lại để anh cảm thấy anh đã thành công.
Ôn Địch thở sâu vài lần, cơ bản là chẳng có tác dụng, cô cũng không đánh lại được anh.
Cô đành phải quay đầu lại đối mặt với anh, ôm mặt anh lên, sau đó hôn lên mắt anh rồi lại hôn lên mũi anh.
Cho tới bây giờ, Nghiêm Hạ Vũ cũng chưa bao giờ chịu đựng được sự dịu dàng đột ngột của cô.
Trước kia cũng thế, mà hiện tại cũng vậy.
Từ chỉnh đốn cô rồi đi đến lấy lòng cô, là quyết định được đưa ra chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi. Cô luôn có khả năng đó, anh biết đó là cạm bẫy, nhưng lần nào cũng rơi vào cái bẫy như vậy.
Dịu dàng qua lại.
Sự khoái cảm từ những cái vuốt ve, an ủi của anh cũng nhẹ nhàng đến vô cùng.
Ôn Địch bị mất kiểm soát giữa đôi môi của anh, lý trí cũng rời bỏ cô chỉ trong một giây đó.
Trước khi cô lên tiếng, cô biết điều mà cô sắp thốt ra là gì, nhưng vẫn để mặc cho bản thân cô hét ra mà không cần phải quan tâm đến nó.
Cuối cùng sau một khoảng thời gian dài Nghiêm Hạ Vũ mới được nghe cô gọi anh là chồng.
—
Nghiêm Hạ Vũ rót hai ly rượu vang nhỏ mang lên lầu, Ôn Địch mới tắm rửa xong, đứng ở chỗ ban công để tóc nhanh khô, trời nóng, nên cô ngại dùng máy sấy tóc.
Đầu vai được lót một chiếc khăn lông, sau đó lại trượt xuống, Nghiêm Hạ Vũ kéo lên giúp cô.
Ôn Địch di chuyển về phía anh, tựa lên người anh để nếm thử rượu vang.
Rượu vang đỏ dễ uống là loại rượu cô thích nhất, Nghiêm Hạ Vũ bảo cô uống từ từ thôi, chậm như khi cô ăn cơm: “Chỉ uống một ly thôi, không hơn được đâu.”
Ôn Địch nói: “Một ly thì không đủ đâu.”
“Đủ mà.” Nghiêm Hạ Vũ lắc ly rượu của anh: “Còn ít hơn một nửa so với ly của
em.” Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Anh về phòng làm việc để trả lời công việc qua điện thoại nhé.”
Một mình Ôn Địch tựa lên ban công nhìn vườn hoa trong sân, nếu hiện tại đang ở căn hộ cao tầng thì tốt quá, vừa uống rượu vừa nhìn sự sáng chói trong thành phố, cũng nhìn thấy cảnh đêm đẹp mê li.
Cho dù cô phải tỉnh táo khi uống ly rượu này thì cô vẫn uống đến đáy.
Ôn Địch cầm ly rượu không, cầm điện thoại lên, muốn hỏi Nghiêm Hạ Vũ để uống thêm một ly.
Vừa đi được vài bước, Tần Tỉnh đã gọi điện thoại cho cô.
Tần Tỉnh nói với cô rằng, em họ của anh ta đã giao quyền về câu chuyện xưa của cậu ấy, để cô phát huy, chỉ cần đừng không hợp với bình thường quá mức, thì họ sẽ không có ý kiến gì cả.
Về câu chuyện của em họ Tần Tỉnh, phải nói từ lúc [ Thế gian không bằng anh ], đoàn làm phim lấy cảnh trong tiệm sách cũ của ông chủ Trang, lúc ấy cô và Tần Tỉnh đi thăm ban, Tần Tỉnh nghe thấy câu chuyện của ông chủ Trang và người bạn già của ông ấy, thấy rất cảm động, nói em họ anh ta và bạn gái cũng thuộc kiểu tình cảm như vậy.
Em họ Tần Tỉnh là luật sư, bạn gái cũng là luật sư, họ yêu nhau từ hồi cấp ba đến nay, đi với nhau hơn mười năm, hai người chưa bao giờ cãi nhau, mà cũng chẳng bao giờ xích mích.
Em họ của Tần Tỉnh là con cưng của trời, mà cô bé kia là một cô bé bị câm, dây thanh quản của cô ấy bị đứt từ khi sinh ra, ba của cô gái đó cũng là một người câm.
Chính vì như vậy, hai người khác nhau một trời một vực, từ đại học đến sau khi đi làm họ đều ở những nơi khác nhau, nhưng họ lại chưa bao giờ lay chuyển tình cảm của họ dành cho đối phương.
Cô cảm thấy có một câu nói rất hợp với họ: “Những người tôi yêu cách sông cách núi, cầu non sông bình yên.”
Trên đời này có một kiểu tình yêu, khi mà thời gian, khoảng cách hay cái chết chẳng thể đánh bại nó. Trên đời này, cũng có rất nhiều người đàn ông tốt.
Như ông chủ Trang.
Cũng như em họ của Tần Tỉnh.
Chỉ là tình yêu như vậy quá ít.
Ít đến mức có thể làm cô cảm động và hâm mộ.
Nghiêm Hạ Vũ từng nói với cô, hy vọng sau vài chục năm nữa, cô có thể thêm anh vào danh sách những người đàn ông tốt.
Đúng là đồ không biết xấu hổ.
Ôn Địch thu lại suy nghĩ, cảm ơn Tần Tỉnh: “Sáng tháng cuối năm tôi lại có việc để làm rồi.” Cô nói ý tưởng ban đầu của cô với Tần Tỉnh: “Tôi muốn viết câu chuyện của em họ anh và câu chuyện của ông chủ Trang lúc trẻ vào trong kịch bản.”
“Phim truyền hình hay điện ảnh?”
“Điện ảnh. Tôi muốn tự quay, dùng tất cả số tiền tôi thu được để làm từ thiện, trợ giúp những người giống bạn gái của em họ anh, cũng sẽ giúp những người thích đọc sách nhưng lại không nhìn thấy được.”
Tần Tỉnh: “Tỉnh cả tôi vào nữa, tôi sẽ bán một căn nhà nhỏ, là quà cưới của em tôi.”
“... Anh chỉ có thể dựa vào việc bán nhà thôi à?”
“Do nhà tôi quá nhiều đấy cô có biết không?”
“...”
Tần Tỉnh cười ha ha, sau đó cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Địch vào phòng làm việc để tìm Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ đã trả lời xong hết điện thoại, anh đang đọc mail.
Cô cầm ly rượu không rồi đi vào, trực giác của anh cho thấy đây không phải chuyện tốt.
Ôn Địch nâng ly rượu ra trước mắt anh, Nghiêm Hạ Vũ giả vờ như không nhìn thấy, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Cô cầm ly rượu đến trước màn hình sáng của anh, rồi lắc lắc nó, chỉ cần đầu anh di chuyển sang bên nào, cô cũng sẽ di chuyển nó theo.
Nghiêm Hạ Vũ kéo cô rồi ngồi xuống vào lồng ngực anh: “Anh đã nói rồi, chỉ được một ly thôi.”
Ôn Địch cầm ly rượu cọ lên môi anh: “Em vẫn muốn uống nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ thả con chuột xuống: “Nếu em muốn thì có thể dùng lý do để thuyết phục anh, có thể anh sẽ đồng ý đấy.” Dù cô có nói gì, thì cũng khó để thuyết phục được anh.
Ôn Địch làm như thật nói: “Lúc em vừa uống xong ly rượu, đột nhiên em muốn quay về khoảng thời gian sống trong căn hộ với anh. Nhưng vẫn chưa quyết định xong, mà đã uống xong rượu rồi, suy nghĩ đó cũng dừng lại theo.”
Nghiêm Hạ Vũ: “...”
Ôn Địch đắn đo một cách nghiêm túc: “Nếu anh cho em thêm nửa ly nữa, suy nghĩ đó mới có thể biến đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào cô, suy nghĩ muốn chỉnh đốn sự vọng động của cô từ từ tháo chạy.
Hai người im lặng giằng co.
Mười phút sau, Ôn Địch tựa vào ngực anh, thảnh thơi nhấp rươu
—
Khi Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch quay về nhà cũ nhà họ Nghiêm đã là ba tuần sau đó, họ còn đưa cả Ôn Ôn theo.
Ôn Địch như đang đi làm khách trong nhà bạn bè, cô không hề khẩn trương, cái này phải cảm ơn Nghiêm Hạ Vũ. Tối hôm qua khi Nghiêm Hạ Vũ call video với ba mẹ anh, đúng lúc cô đang ở trong phòng làm việc, anh chuyển màn hình qua, chuyển sang trước người cô, bảo cô nói đi.
Không trâu nên bắt chó đi cày, cô còn chưa kịp khẩn trương, Diệp Mẫn Quỳnh và Nghiêm Hoành Cẩm đã bắt đầu trò chuyện với cô.
Họ nói vài câu đơn giản bằng tiếng địa phương ở Giang Thành, không giống lắm, nói đến mức làm họ cũng bật cười.
Nghiêm Hạ Ngôn cũng ở nhà, tham gia vào cuộc gọi video, hai tay cô ấy ôm bố mẹ, đầu chen vào giữa hai người họ, hầu như chiếm toàn bộ màn hình video, cô ấy còn hỏi đi hỏi lại: “Chị dâu, khuôn mặt nhỏ của em, chị có thấy em không?”
Đặc biệt là Hạ Ngôn có thể làm bầu không khí trở nên sôi động, có thể nói đến trời nam biển bắc với cô trong video.
Nói chuyện tào lao hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cô ấy mới nói đến kịch bản điện ảnh cô ấy mới sáng tác.
Họ đều biết em họ của Tần Tỉnh, cũng biết người bạn gái mà em họ Tần Tỉnh đã hẹn hò mười năm.
Diệp Mẫn Quỳnh thường xuyên nghe người lớn trong đại viện cảm thán rằng cặp đôi này chẳng hề dễ dàng gì, đối mặt với một người chẳng thể nói chuyện, một ngày, hai ngày thì có lẽ vẫn có sự kiên nhẫn, một tháng, hai tháng vẫn có thể có sự kiên nhẫn, nhưng hơn mười năm mà vẫn như thuở ban đầu, tình cảm này phải sâu sắc bao nhiêu chứ.
Diệp Mẫn Quỳnh nói với cô: “Nhà của hai bác có quan hệ không tệ với gia đình của Tần Tỉnh, đến lúc đó bác sẽ dẫn cháu đi thăm một vòng, rất nhiều chuyện nhỏ em họ Tần Tỉnh chắc chắn không thể nhớ rõ, nhưng gia đình họ chắc chắn vẫn còn nhớ.”
Ba mẹ của Nghiêm Hạ Vũ ủng hộ sự nghiệp của cô như vậy, lại đặt chuyện của cô trong lòng, Ôn Địch thấy rất cảm động.
Vì lần call video tối qua nên cô đã loại bỏ hoàn toàn cảm giác khẩn trương khi gặp người lớn.
Nghiêm Hạ Vũ nắm tay cô: “Không cần phải nuốt thật nhanh khi ăn cơm trong nhà anh, anh sẽ ăn với em.”
Anh nói rõ ngọn ngành: “Có thể Hạ Ngôn càng ăn chậm hơn em, trong khoảng thời gian này, con bé đang giơ cờ giảm béo, mỗi một miếng cơm phải nhai đến năm mươi lần, mẹ anh thấy quen luôn rồi. Đến lúc đó nếu em nhai dưới ba mươi cái, thì trong mắt mẹ anh, đó là tốc độ ăn nhanh đấy.”
Ôn Địch bật cười, ôm anh bằng tay còn lại: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh làm gì. Không phải do em ăn quá chậm, mà là do chúng ta ăn quá nhanh.”