Yêu Em!

Có Hài Lòng Không?


trước sau

Hứa Vân luôn cảm thấy bàn tay của Tô Tịch Lâm thực sự rất đẹp. Làn da màu lúa mạch rắn chắc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt. Lúc còn học phổ thông, chiều chiều lúc năm giờ, hắn thường chơi bóng rổ cùng đồng học ở sân bóng rổ lớn cửa trường, thu hút vô số mến mộ.

Hứa Vân từ khi biết mình bị ông nội gán ghép với hắn, Tô Tịch Lâm lại hay vô lại trêu chọc cô, nên mặc nhiên mà ghét Tô Tịch Lâm, không muốn nhìn thấy hắn. Trong trường nếu vô cớ gặp liền ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không quen. Nhưng Mặc Dĩnh, bạn thân của cô lại giống như bao nhiêu đồng học nữ khác ngu ngốc si mê học trưởng này, đúng là biết mặt không biết lòng dạ của hắn mà.

Mặc Dĩnh hâm mộ người này, chiều chiều liền kéo cả cô chen chen chúc chúc xem hắn chơi bóng rổ, chứ cô đây vốn không thèm nhìn thấy hắn.

Tô Tịch Lâm vóc người cao to rắn chắc, nhẹ nhàng dẫn bóng trên sân, bàn tay xinh đẹp khéo léo đó đưa bóng vào rổ, tạo thành những tràng reo hò ầm ĩ, Hứa Vân thực sự không phục.

Hứa Vân không ngờ, bàn tay đó ngay bây giờ đây lại làm cho cô rên rỉ không ngừng nổi, tiểu huyệt nước tràn lênh láng chảy xuống đùi cô và cổ tay Tô Tịch Lâm, dâm mĩ không chịu nổi.

Tô Tịch Lâm thêm một ngón tay, lại ra vào tiều huyệt càng nhanh, Hứa Vân càng chịu không nổi, đong đưa theo hắn, răng cắn chặt môi đỏ mọng, kiều mị làm Tô Tịch Lâm không thể rời mắt.

Hơi thở hắn ồ ồ phả vào tai và gáy xinh đẹp của Hứa Vân. Vật nóng bỏng trong quần cũng gấp rút muốn được giải thoát, chỉ tiếc làm chủ nhân lại không làm vậy. Hắn mặc kệ có bao nhiêu khó chịu, ngón tay liên tục cắm vào tiểu huyệt ướt đẫm, tay kia nắn bóp nhũ hoa đầy đặn, chốc chốc lại ấn vào đầu nhũ.

"Có hài lòng không? Hửmmm?" Tô Tịch Lâm xấu xa ghé vào tai cô hỏi, lưỡi liếm nhẹ vành tai, khiến Hứa Vân có chút nhột.

"Ưm...thích...thích lắm, nhanh chút nữa...a..." Hứa Vân vô thức ngắt quãng trả lời, cơ thể căng cứng bám chặt lấy hắn.

Tô Tịch Lâm không thể để Hứa Vân thất
vọng. Tay tăng tốc độ cứ thẳng tay vào chỗ cô mẫn cảm nhất mà đâm không ngừng, rốt cuộc làm cô hét toáng, đạt đến cao trào.

Tiểu huyệt co giật không ngừng, nước theo ngón tay hắn ra ngoài chảy ướt một mảng lớn trên quần tây, Hứa Vân mềm nhũn, dựa vào Tô Tịch Lâm thở dốc.

Tô Tịch Lâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng sau cao trào của Hứa Vân, mỉm cười hôn nhẹ một cái sau đó thuần thục lấy giấy lau trên bàn gần đó, lau chùi cho cô, mặc lại quần áo cho Hứa Vân nghiêm chỉnh, để cô nằm trên ghế dài. Toàn bộ quá trình đều diễn ra khi Hứa Vân nhắm mắt giả chết. Đến khi nghe tiếng cửa phòng mở ra, lại đóng lại một cái, cô mới dám mở mắt. Hắn đã đi vào phòng tắm.

Aaaaaaa. Cô biết giấu mặt vào đâu đây, thực sự rất xấu hổ. Cô thế nào, thế nào mà cứ khuất phục hắn dễ dàng như vậy.

Hứa Vân lăn qua lộn lại nghĩ đủ điều.

Nhưng Tô Tịch Lâm cũng không làm chuyện gì khác với cô nha. Trước đó cách đây khá lâu, Tô Tịch Lâm cũng chạm vào cô như vậy còn muốn quan hệ thực sự, làm Hứa Vân sợ hãi khóc thảm thương. Cô còn nói linh tinh muốn giữ lại đến đêm cưới, ai dè hắn thực sự dừng lại, còn thành thành thật thật đến tận bây giờ cũng không làm việc đó với cô. Sau những lần động chạm này đều hoặc là chịu đựng hoặc là vào phòng tắm giải quyết, cũng không có bắt cô làm thêm gì cả. Aizz, khiến cô có chút cảm thấy bản thân thật vô lương tâm.

----

cre: tochauthichtruyen98

Truyện convert hay : Huyền Huyễn: Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện