Ông nội Lục từ đầu đến cuối bữa không nói câu gì còn khiến cho mọi người nghĩ rằng ông không để ý nhưng thực ra từ đầu đến cuối bữa ông đều nhìn đến thái độ khác lạ của Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương, chỉ là không muốn nói ra vào lúc mọi người ăn.
Đợi đến khi bữa ăn mới kết thúc ông ngay lập tức hỏi chuyện luôn.
- Hai đứa nói thật với ông nghe, hai đứa rốt cuộc là bị sao mà lại lạnh nhạt với nhau như thế? Còn cái thái độ kì lạ đó là làm sao? Hai đứa phải nói rõ mọi chuyện với ông đấy! – ông nội Lục nghiêm giọng hỏi.
Lục Thiên Ngôn ánh mắt có phần do dự quay sang nhìn Giang Thùy Dương, muốn xem biểu hiện của cô trước rồi mới tính đến việc nói chuyện với ông nội.
Hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng nên anh không muốn nói chuyện này với ông Lục.
Giang Thùy Dương cũng quay qua nhìn anh.
Cô biết anh đang muốn cô cư xử thế nào và cô đã cư sử giống như anh mong.
Vì ông nội đang bệnh nên cô đành phải nhịn một chút vậy.
Dẫu sao cô cũng nhịn được hết một bữa ăn rồi.
Bây giờ cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút nữa cũng có là gì đâu?
- Bọn cháu không có chuyên gì đâu ạ.
Chỉ tại cháu còn buồn chuyện của bố mẹ nên mới như thế thôi ạ.
– Giang Thùy Dương điềm đạm nói.
Lục Thiên Ngôn mừng thầm ở trong lòng vì cô có thể cư xử như vậy.
Tranh thủ lúc cô không chú ý anh vội nắm lấy tay cô và đặt lên trên mặt bàn, cố tình để cho ông nội nhìn thấy như bọn họ vẫn đang thân thiết mà thôi truy hỏi.
- Bọn cháu vẫn bình thường mà ông.
Ông không cần phải lo lắng.
– Lục Thiên Ngôn nở một nụ cười công nghiệp để nói chuyện với ông nội Lục.
Ông bà Lục thấy ông nội hình như vẫn chưa tin lắm, bất đắc dĩ cũng phải lên tiếng nói đỡ cho Giang Thùy Dương với Lục Thiên Ngôn.
- Bố, hai đứa nó còn trẻ, tính khí thất thường, lúc nóng lúc lạnh thôi, chứ bên nhau lâu như vậy rồi sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa nữa đâu.
Phải không? – Ông Lục nói xong thì quay qua chạm nhẹ vào tay bà Lục, bảo bà tiếp lời vào với ông.
- Đúng đấy bố, con thấy bọn trẻ không thể có chuyện gì được đâu.
Bố đừng lo nghĩ quá.
– bà Lục gượng gạo nở nụ cười bao che cho hai người.
Không riêng gì ông nội, bà Lục cũng cảm thấy giữa Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương hình như đang xảy ra chuyện gì đó rồi nhưng vì lo cho tình trạng của ông nội nên bà ấy mới phải hùa vào để bao che chứ nếu không có ông nội ở đây thì người hỏi câu hỏi vừa rồi phải là bà ấy mới phải chứ không phải ông nội đâu.
- Hai đứa cứ hòa thuận như thế là tốt, có giận dỗi nhau chuyện gì cũng phải có chừng mực thôi, ông già rồi, trước khi nhắm mắt cũng chỉ được mong là thấy hai đứa được hạnh phúc thôi.
– ông nội vẫn giữ giọng nghiêm nghị nói.
Hình như vẫn chưa tin rằng hai người vẫn đang hòa thuận cho lắm.
Lục Thiên Ngôn với Giang Thùy Dương nghe vậy cũng chỉ có thể cười gượng cho qua chuyện.
Ông Lục nghe bố mình nói vậy mới dám thoải mái mà thở dài ra một hơi.
Ông liếc nhìn con trai, ánh mắt như thất vọng với anh chuyện gì đó.
Giang Thùy Dương vô tình bắt gặp ánh mắt đó của ông, quay sang nhìn Lục Thiên Ngôn, cảm thấy hai bố con nhà này hình đang giấu giếm mọi người chuyện gì đó thì phải.
Hay là...
Lục Thiên Ngôn nói với ông Lục mọi chuyện rồi? Hoặc cũng có thể là ông Lục và Lục Thiên Ngôn đã cùng nhau khiến cho Giang Thị bị phá sản cũng không chừng.
Tuy nói ông Lục hiện giờ đã rút khỏi thương trường rồi nhưng có thật sự rút ra khỏi hay chưa? Ai có thể dám chắc được chuyện đó kia cơ chứ?
[...]
- Anh nói với bố biết chuyện rồi đúng không? – Trước lúc lấy xe ra về, Giang Thùy Dương đã níu Lục Thiên Ngôn làm rõ mọi chuyện.
- Sao em lại hỏi vậy? – Lục Thiên Ngôn thoáng có chút kinh ngạc khi thấy cô hỏi vậy nhưng rất nhanh đã có thể bình tĩnh trở lại.
- Anh cứ nói đi.
Anh nói hết với bố rồi, chỉ có mẹ và ông là không biết thôi đúng