Cả Giang Thuỳ Dương và Lục Thiên Ngôn ở trên đường đi đều vô cùng lo lắng cho ông nội.
Không ai biết được tình trạng ông nội sẽ có thể tệ đến mức nào sau khi đã nghe được tất cả những chuyện họ vừa mới nói nữa.
- Ông ơi… - Giang Thuỳ Dương lo lắng ngồi ở ghế sau đỡ ông.
Lục Thiên Ngôn ngồi ở ghế lái cũng căng thẳng chẳng kém gì cô.
Tốc độ của chiếc xe phóng đi cũng vô cùng nhanh.
Trước giờ không có mấy khi Lục Thiên Ngôn phóng xe nhanh như vậy.
Tới bên viện, cả hai nhanh chóng cùng y tá và các bác sĩ nhanh chóng đưa ông vào bên trong phòng cấp cứu.
Giang Thuỳ Dương tranh thủ thời gian gọi điện báo tin cho ông bà Lục bởi lúc từ biệt thự nhà họ Lục đi ra bọn họ vẫn không kịp nói gì với ai.
Nhà để xe lại cách khá xa nhà trên nên nếu như không ai nói sẽ không thể biết được.
- Để tôi gọi cho bố mẹ.
- Giang Thuỳ Dương lo lắng lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.
Trong lúc chờ cho bọn họ nghe máy, cô cảm giác như thời gian trôi qua thật dài vậy.
Mới vừa rồi ăn cơm cùng nhau mọi người đã rất thoải mái, ấy vậy mà…
- Sao đấy Dương? Con quên gì sao? - bà Lục giọng gấp gáp hỏi cô.
- Chuyện là ông nội vừa bị lên cơn đau tim, con với Lục Thiên Ngôn đã đưa ông vào bệnh viện rồi, bố với mẹ nhanh tới đây đi ạ.
- Giang Thuỳ Dương vội vàng báo tin.
Một tay vô thức đưa lên trán xoa đầu vì bất lực.
Cũng cảm thấy ân hận nữa.
Chỉ tại cô không cẩn thận, tự nhiên lại đứng ở ngoài đó nói chuyện với Lục Thiên Ngôn.
Đáng ra cô phải bảo anh vào trong xe rồi nói chuyện mới phải.
Nếu thế ông nội sẽ không biết chuyện, cũng không vì thế mà phải nằm viện như bây giờ.
- Mẹ biết rồi.
Không phải tìm ông nữa đâu.
Mau tới bệnh viện.
- bà Lục gấp gáp nói, đồng thời thông báo với mọi người ở trong nhà.
Có lẽ vừa rồi do không thấy ông đâu nên bọn họ đã đi tìm ông loạn lên thì phải.
Bây giờ biết ông đang nằm viện cấp cứu lại càng loạn hơn.
Đến đây mà biết được lí do ông phải nằm viện thì chắc là…
Giang Thuỳ Dương không dám nghĩ tới lúc đó.
Mọi chuyện chỉ như lúc này thôi đã rối ren lắm rồi.
Cũng không biết mấy ngày hôm nay bị cái gì nữa mà cứ liên tục có người ở bên cạnh cô xảy ra chuyện không hay.
Lẽ nào đây là kiểu đen theo dây chuyền trong truyền thuyết hay sao? Nhưng như vậy cũng đen quá rồi.
- Mau ngồi xuống kia đi.
Em mới ra viện, sức khoẻ còn chưa hồi phục, đứng lâu không tốt đâu.
- Lục Thiên Ngôn mặc dù đang rất lo cho ông nội.
Nhưng anh vẫn để ý đến sức khỏe của cô.
Vẫn nhớ cô là mới xuất viện về.
Một việc mà cô đã suýt chút quên mất.
Cơ bản là ngày hôm nay cũng quá dài đối với cô rồi.
Giang Thuỳ Dương nghe theo lời của Lục Thiên Ngôn và ngồi xuống ghế chờ ở ngoài cửa bệnh viện.
Nhưng cô vừa mới đặt mông xuống lại nhận được điện thoại từ Văn Hạo.
Anh ta không biết vì sao lại gọi cho cô vào lúc tối muộn như thế này nữa.
Có lẽ là vì Min Hy quấy quá chăng?
Giang Thuỳ Dương liếc nhìn điện thoại sau đó lại nhìn lên Lục Thiên Ngôn.
Cô sợ anh sẽ để ý và nghi ngờ nhưng cô không thể không nghe máy.
Bất đắc dĩ đứng dậy đi ra một góc ấn nút nghe.
- Cậu gọi gì vậy? Con bé quậy lắm sao? - Giang Thuỳ Dương lo lắng hỏi, giọng còn có phần mệt mỏi.
- Con bé đúng là rất quậy, nó lúc ngủ lúc không, lại còn không chịu nằm võng, hại tôi cả ngày nay phải bận rộn với nó nhưng giờ thì ngủ ngoan rồi.
Tôi gọi là để báo cho cô rằng tôi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ rồi.
Chỉ cần cô ra tín hiệu thì chúng ta sẽ sang được nước ngoài.
Tạm thời ẩn dật ở đó một thời gian.
- Văn Hạo hoan hỉ báo tin cho Giang Thuỳ Dương biết để chuẩn bị.
- Tôi biết rồi! - Giang Thuỳ Dương nhìn Lục Thiên Ngôn vẫn đang đứng ở cửa cấp cứu cô mới dám nói tiếp vế sau.
- Chúng ta đợi một thời gian nữa rồi sẽ đi.
- Được thôi.
Bao giờ đi cũng đều được cả.
Tôi nghe theo ý cô hết mà nhưng cô cũng nên cho tôi một cái lịch cụ thể chứ nếu cô nói chung chung như thế tôi sẽ không tiện xoay sở.
Tôi bây giờ vẫn đang phải học chăm con gái