-Hừ, chuyện năm xưa tốt nhất là cô đừng nên nhắc lại nếu như muốn sống lâu thêm một vài năm nữa thì nên ngoan ngoãn ở nơi mình cần ở đi.
Lục Thiên Ngôn vậy mà lại không chút thương tình nào đẩy mạnh Nhã Tình xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Một màn này vừa hay lọt vào mắt của Giang Thuỳ Dương đang đứng ở cách đó không quá xa.
Ban đầu cô rất kinh ngạc vì nhìn thấy Nhã Tình.
Cô không tin Nhã Tình vẫn còn sống bởi chuyện năm xưa của cô ta đều đã được điều tra kĩ cả rồi mà.
Sao lại…
Lại nhớ tới lời Tuấn Duy nói với cô ở trong bữa tiệc vừa rồi rằng Lục Thiên Ngôn đang có quan hệ với một cô gái nào đó.
Cô đoán đây chính là cô gái đó.
Một người có vẻ ngoài giống hệt với Nhã Tình mà Lục Thiên Ngôn dùng để thay thế.
Nhưng rồi.
Khi cô nghe thấy chính miệng Lục Thiên Ngôn nói ra…
-Nhã Tình, nếu như năm đó cô thật sự chết đi thì cô đã không phải khổ như bây giờ , còn tôi , tôi cũng sẽ không hối hận vì cô mà làm ra nhiều loại chuyện như thế.
Chính miệng Lục Thiên Ngôn đã gọi người kia bằng cái tên Nhã Tình.
Cô ta vậy mà chưa có chết.
Bây giờ còn là người tình bí mật của Lục Thiên Ngôn?
Giang Thuỳ Dương đến lúc này mới từ từ bước ra chỗ của Lục Thiên Ngôn và Nhã Tình.
Điệu bộ cô rất thong thả nhưng ánh mắt lại loé lên một tia như muốn giết người.
-Đây là… Nhã Tình sao? - Giang Thuỳ Dương giọng điệu không nhanh không chậm hỏi Lục Thiên Ngôn.
Lục Thiên Ngôn nhìn cô.
Anh bối rối không biết phải giải thích với cô như thế nào nữa.
Bất lực chỉ có thể quay mặt đi sang một hướng khác.
Trợ lí của anh đứng bên cạnh cũng tỏ ra hết sức lo lắng giùm cho sếp của mình.
Chuyện năm đó là do đích thân anh ta đi điều tra làm rõ.
Kết quả thế nào đã điều tra sai, hại Lục Thiên Ngôn giận giữ đổ hết tội nên đầu của Giang Thuỳ Dương, kéo theo đó là cả một loạt các bi kịch khác với cô.
Sau khi biết chuyện , cả anh ta cùng với Lục Thiên Ngôn đều cảm thấy có lỗi với cô nhưng do khi đó cô đã bỏ ra nước ngoài , Lục Thiên Ngôn lại không tiện làm phiền cô nên mới quyết định không tìm tới nói rõ với cô mọi chuyện.
-Cô Giang Thuỳ Dương , chuyện năm đó là do tôi...!- trợ lí muốn lên tiếng giải thích một chút nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì Giang Thuỳ Dương đã lạnh lùng dơ tay ra hiệu cho anh ta im lặng lại.
Giống hệt như trước kia mỗi khi muốn chen ngang lời của một ai đó là Giang Thuỳ Dương lại dơ tay lên như thế.
-Ra là cô còn sống.
Vậy cô Nhã Tình à… cô có thể giải thích với tôi một chút về mấy cái bằng chứng có trong máy của cô không? Có thật là tôi đã từng gọi điện rồi nhắn tin bảo cô tới quán bar Bóng đêm để gặp mặt hay không? Cô nói tôi nghe một lời xem nào? - Giang Thuỳ Dương cúi người, lạnh lùng nâng cằm Nhã Tình lên sát với mặt mình.
Hoàn toàn không xem sự có mặt của Lục Thiên Ngôn với trợ lí của anh ở đó là đang tồn tại.
-Cô là ...!Giang Thuỳ Dương? Người đã gọi điện cho tôi ngày hôm đó? Là người hẹn tôi tới Bóng Đêm để nói chuyện trong khi tôi đã cố gắng từ chối không đi? Là cô đã hại tôi.
Cô hại tôi thành ra thế này...!- Nhã Tình vẫn còn già mồm chối cãi không chịu nhận.
-Ra là vẫn muốn đổ tội cho tôi , vậy thì được rồi ...!- Giang Thuỳ Dương không nói hết câu.
Cô đưa mắt lên nhìn Lục Thiên Ngôn.
Cô không chắc rằng anh còn nhớ hay không nhưng mà có một lần cô đã từng nói với anh một câu thế này rồi mà nhỉ.
Rằng cô hận Nhã Tình hơn cả anh.
Rằng cô đã hối hận, hối hận vì không thể hại Nhã Tình một cách tàn độc như những gì cô bị đổ oan.
Và cô cũng đã từng hứa với Lục Thiên Ngôn cũng như với chính mình rằng.
Rằng nếu như thật sự có cơ hội , cô nhất định sẽ làm với lại với cô ta hệt như những gì cô đã bị đổ oan cho vậy.
-Giang Thuỳ Dương , em nghe tôi giải thích đã.
Tôi hoàn toàn không có cố ý.
Em có thể...!- Lục Thiên Ngôn biết Giang Thuỳ Dương đang muốn nhắc nhở anh điều gì qua ánh mắt đó.
Mọi điều cô nói, anh đều nhớ rất rõ cũng như chưa từng quên.
Vậy nên anh biết cô muốn làm gì.
Nhưng mà…
-Không được đâu.
Tôi nhất định sẽ phải làm.
Anh biết rõ tôi là đứa cố chấp thế nào mà đúng không? Tôi không có ý định