Tại một căn phòng làm việc được bài trí có phần hơi đơn giản quá mức, người đàn ông thẳng lưng ở trước bàn làm việc.
Như một lẽ thông thường trên vẻ mặt người đàn ông ấy luôn luôn là một vẻ lạnh lùng đến mức khiến người khác thấy sợ.
- Thưa sếp, tôi đã đi tìm hiểu về lai lịch của đứa nhỏ đó nhưng khoảng hai năm đầu bỏ ra nước ngoài, Văn Hạo và Giang Thùy Dương vẫn luôn lựa chọn sống ẩn lên không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào về ba người nhà bọn họ cả.
– trợ lí rụt rè nói.
Đúng như dự đoán từ trước đó của Văn Hạo và Giang Thùy Dương, Lục Thiên Ngôn thật sự đã tìm hiểu về Giang Min Hy rồi.
Anh không chấp nhận được việc cô đã thay lòng lên đương nhiên sẽ phải tìm hiểu chỗ chuyện này.
Hơn ai hết anh hiểu cô không phải là loại người dễ chấp nhận người khác như thế.
Mặc kệ cô có nói gì thì anh cũng không thể tin được.
- Không tìm thấy bất cứ điều gì sao? – Lục Thiên Ngôn lạnh lùng hỏi lại, dường như anh đã đoán trước được việc sẽ không thể tìm thấy gì rồi.
- Vâng ạ.
Trước khi sở hữu được Sofi thì hai người họ ở bên Mĩ không để lộ bất cứ một chút thông thông tin nào.
Sau này có được Sofi rồi thì mới xuất hiện lại.
Và khi đó đã bắt đầu có con bé rồi.
Tôi nghĩ con bé thật sự là con gái...!của...!– trợ lí trán lấm tấm mồ hôi, lo lắng không thể nói được hết câu.
Anh ta dù có ngu ngốc thế nào thì đương nhiên cũng tự thừa hiểu rằng Lục Thiên Ngôn, sếp của anh ta thích ai.
Anh ta đời nào dám ăn nói thẳng ra rằng Giang Min Hy chính là con gái của Giang Thùy Dương và Văn Hạo được.
- Đứa bé tên là gì? – Lục Thiên Ngôn lạnh lùng hỏi trợ lí.
Bàn tay lớn nắm chặt tập tài liệu ở trong tay.
Trợ lí căng thẳng nhìn người sếp của mình ở trước mặt.
Nuốt nước bọt xuống dưới tựa như nuốt xuống sự căng thẳng của mình, trợ lí cố giữ giọng bình tĩnh nói.
- Con bé tên là Giang Min Hy.
Theo tìm hiểu thì con bé là một đứa khá hiếu động lại thông minh nữa.
- Hết rồi?
- Hết rồi ạ.
Chỉ có thể tìm hiếu được đến đó thôi.
– Trợ lí gật gù.
- Hết việc của cậu rồi, mau đi làm công việc của mình đi.
– Lục Thiên Ngôn nghe xong tên đứa trẻ vẻ mặt lạnh lùng thoáng có sự vui vẻ.
Nếu nhìn qua thì sẽ chẳng thấy rằng anh đang vui nhưng tên trợ lí này đã theo anh bao nhiêu lâu rồi chứ? Anh ta thừa hiểu Lục Thiên Ngôn để nhìn ra anh đang vui.
Nhưng mà tại sao lại vui nhỉ? Tên trợ lí quay người rời đi nhưng trong lòng vẫn không thôi thắc mắc.
Dù sao thì con bé vẫn là họ Giang chứ có phải họ Lục đâu? Cũng chẳng phải con của anh, cần gì anh phải vui vẻ như thế?
Tên trợ lí kia có thể không biết vì sao Lục Thiên Ngôn lại vui khi biết đứa bé họ Giang nhưng thử nghĩ kĩ một chút mà xem.
Nếu như đứa trẻ thật sự là con của Văn Hạo thì sẽ tên là Giang Min Hy sao? Tại sao Giang Thùy Dương phải để con bé mang họ mình trong khi bố đứa trẻ vẫn đang ở cạnh bên hai người họ? Chỉ có một lí do duy nhất thôi đó là đứa trẻ không phải con gái của Văn Hạo.
Lục Thiên Ngôn đã nghĩ thế và cảm thấy vui vẻ.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ.
Trong lòng anh vẫn còn thắc mắc.
Nếu như đứa trẻ không phải con gái của Văn Hạo với Giang Thùy Dương vậy thì nó là con gái của cô với kẻ nào? Kẻ nào có thể được kia cơ chứ?
Giang Thùy Dương tuyệt đối không phải kiểu người phụ nữ dễ dãi...
Hai tay đan chặt vào nhau, Lục Thiên Ngôn bắt đầu có những suy đoán.
Dù chuyện này có kết quả đau lòng như thế nào thì anh cũng sẽ phải tìm ra cho bằng được.
Bởi lẽ anh không cho phép bất kì kẻ nào được phép động vào người của Giang Thùy Dương ngoài anh.
Cô vốn đã định là cho anh từ rất nhỏ rồi, dù rằng anh đã sai khi để cô vuột khỏi tay mình nhưng tuyệt đối anh không thể để cho duyện phận của bọn họ