Mộc Tuyên Dư rất muốn tìm một chỗ thật tốt để phát ti3t, như vậy mới chịu được tình trạng hiện tại, nhưng cô không muốn xúc động khóc lóc, cũng không muốn gào hét gì đó.
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, từ khi hiểu biết đến này, đối với bất cứ chuyện gì xảy ra với cô hay bất kì ai bên cạnh, cô đều có thể ứng phó rất bình tĩnh, đó là sự bình tĩnh từ trong xương cốt không chút sợ hãi.
Cô không biết bản thân làm thế nào lại biến thành như bây giờ, tìm một công việc, cố gắng chung sống với đồng nghiệp, có một người bạn trai không tệ lại thích hợp, hơn nữa có một người bạn thân cùng phòng nhiều năm, có thể nói là nhân sinh hoàn hảo, nhưng hiện tại mới phát hiện bản thân mơ hồ không đúng, giống như luôn luôn đi “đúng” theo lộ trình trong mắt người khác, mà trong lòng cô rốt cuộc có thích hay không, ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
Cô rơi vào một loại cảm giác kì lạ.
Cô đi tới quán bar, người phục vụ chuyển tới cho cô vài ly rượu màu sắc khác nhau, mỗi một ly đều có một cái tên không rõ ràng, cô chọn trong đó một ly rượu màu xanh biếc, nó có cái tên dễ nghe —— lục sắc thản nhiên.
Chỉ là sau khi môi cô chạm tới rượu, nhưng không uống, mà lại ghé vào trên quầy bar.
Cô cũng không buồn ngủ, nhưng vẫn nằm úp sấp xuống một lát, vậy mà lại ngủ thật.
Cô gặp một giấc mơ, không phải mộng đẹp, cũng không phải ác mộng.
Cô bước vào một nơi sương mù dày đặc kết dính lại, bốn phía đều là một mảnh trắng xoá, cái gì cô cũng không thể thấy rõ.
Cô đi rất lâu rất lâu, vẫn không thoát khỏi màn sương mù này, cuối cùng cô đi đến mệt mỏi, sương mù dày đặc lại dần dần tan đi, xuất hiện trước mắt cô không phải là rừng rậm nguyên thủy như cô nghĩ, mà là một căn phòng, mà cô lại đứng ngay giữa căn phòng, trong phòng có TV LCD lớn, chiếc sofa với những đóa hoa màu trắng xám đan xen, kết cấu mở mà thoải mái, là phong cách mà cô thích, sau đó cô nhìn đến, có một người ngồi trên sofa, là một người đàn ông.
Người đàn ông vốn đang cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng bên phải hơi hơi nhếch lên, khiến anh ta thêm mười phần tà khí, nhưng không chán ghét.
Anh ta nhìn cô, dùng loại ánh mắt như thể tất cả mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay anh ta.
Sau khi cô nhìn thấy anh ta, tâm tình bình tĩnh kì lạ.
“Giang Thừa Châu, tất cả những chuyện này đều do anh làm, đúng không?”
Anh ta nhìn cô, biểu cảm tùy ý mà lại lười nhác, anh ta không lại cười, chỉ như một quý công tử nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Đó là một người đàn ông có sự kết hợp của vương tử và ma vương.
“Là anh cố ý thiết kế làm cho Chu Chấn Hưng và Hạ Ngữ Minh liên thủ đối phó với ‘Thịnh Đạt’ đúng không? Một người là vị hôn phu của tôi, một người là bạn tốt nhất của tôi, anh làm cho hai người, đối với tôi mà nói, đặc biệt quan trọng trong sinh mệnh của tôi đồng thời phản bội, sau đó không ngừng tra tấn tôi, đây là anh trừng phạt tôi, đúng không?”
Anh ta vừa cười, giữa sự bất cần đời lại có chứa nhàn nhạt khinh thường, “Như vậy, cô đau đớn không?”
“Tất cả những chuyện này đều do anh thiết kế, anh chính là muốn dùng phương thức như vậy phá hủy nhân sinh của tôi.”
“Cô đau đớn sao?” Anh ta tiếp tục hỏi.
Đau đớn sao? Hiện tại cô đau đớn sao, nhân sinh của cô vốn đi theo quỹ đạo ổn định, lại bị anh dễ dàng làm xáo trộn, cô đau đớn sao?
Cô chỉ nhìn anh, không nói lời nào, anh ta lại tìm kiếm câu trả lời đó từ trên mặt cô.
Bốn phía lại nổi lên sương mù, sương càng ngày càng dày đặc, nhưng hai người vẫn nhìn nhau, cho đến khi sương mù càng ngày càng dày đặc kết dính lại, cho đến khi bọn họ hoàn toàn không thấy rõ đối phương, cho đến khi bốn phía nhanh chóng trở thành một mảnh trắng xoá.
Cô đứng tại chỗ, cả người giật mình một cái, rồi vọt tới vị trí của anh…
Khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, toàn thân bỗng chốc run rẩy một cái rất nhanh, loại cảm giác này giống như xuống cầu thang, sau đó giẫm lên khoảng không một bậc thang.
Cô tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đang ở quán bar, hơn nữa còn nằm sấp mà ngủ, lại gặp một giấc mơ.
Có người vỗ lên vai cô, “Một mình? Không ngại tôi ngồi xuống chứ?”
Người đàn ông bắt chuyện, cô xoa đôi mắt có chút mơ hồ, “Tôi rất để ý, đây là chỗ của bạn trai tôi, lát nữa anh ấy sẽ trở lại.”
Người đàn ông đánh giá cô một lúc lâu, dường như đang tính toán tính chân thực trong lời cô nói, “Cô không giống có bạn trai …”
Cô nhíu mày, “Anh làm thêm cả nghề đoán số à? Tôi đây nghĩ anh bị cho là như thế, làm ăn nhất định rất kém.”
Người đàn ông thấy tâm tình cô dường như không tốt lắm, thì nuốt xuống câu “Giống thất tình” kia, mất mặt tiêu sái rời đi.
Cô vẫn như cũ bưng chén Lục Sắc Thản Nhiên kia lên, vừa đặt tới bên miệng lại nghĩ đến cô vừa rồi thật sự đã ngủ, rượu này có phải có vấn đề hay không ai cũng không biết, vì thế bỏ ly rượu xuống, không định uống nữa.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi toilet rửa tay, đường đến toilet rất yên tĩnh, có vầng sáng màu vàng nhạt, mông lung.
Cô vào toilet, toilet có mùi thuốc hương chanh tươi mát, cô dùng nước lạnh hắt trên mặt mình, nhìn bọt nước trên mặt trong gương chậm rãi rơi xuống, người này thật xa lạ, nhưng cô biết đó là chính cô.
Dùng khăn lau khô mặt một lần, rồi đi ra toilet.
Cùng lúc đó, toilet nam bên kia, đúng lúc có người đi ra.
Cô giương mắt, ánh mắt cứng lại chăm chú, bước chân cũng nhất thời ngừng lại.
Giang Thừa Châu, anh thế nhưng ở trong này, cô trừng mắt nhìn, xác nhận không phải là ảo giác của chính mình, nhưng mỗi một tế bào toàn thân cô đều bắt đầu căng thẳng.
Giang Thừa Châu cũng dừng bước lại nhìn cô.
“Cái dạng này của tôi, có phải khiến anh cảm thấy rất buồn cười hay không?” Cô đi lên phía trước, đối lập với tầm mắt của anh.
Anh rất nể tình mới thực sự đánh giá cô một chút, “Là rất buồn cười.”
Bị vị hôn phu và bạn thân đồng thời phản bội, không thể cười sao?
Ngay cả nhìn nhiều them anh cũng không chịu cho cô, xoay người liền rời đi.
Cô vẫn đứng lại tại chỗ.
Trước đây cô cho rằng, trong thế giới này khiến người ta khó chịu chính là bị người bên cạnh phản bội tình cảm, hôm nay mới biết được, hóa ra phản bội ở phương diện lợi ích càng sâu đậm hơn so với tình cảm.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình trước đó, lại muốn vài ly rượu, lần này cô không chút do dự, trực tiếp uống luôn, mà còn một ly tiếp một ly.
Ngồi ở một chỗ khác Tần Sâm Châu nhìn Mộc Tuyên Dư bên kia vài lần, lúc này mới liếc về phía Giang Thừa Châu đối diện, “Cô ấy uống thật sự mãnh liệt, cậu thật sự mặc kệ?”
“Em không quen cô ta, anh rất quen thuộc cô ta sao?”
Tần Sâm Châu sửng sốt, tay cầm ly rượu lên, uống một ngụm rượu.
Chuyện giữa Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư, có thể nói anh là người