Mộc Tuyên Dư về đến nhà, Lý Hâm và Mộc Trung Thiên vẫn hơi ngạc nhiên vì cô đột nhiên về nhà, đương nhiên tiếp đó là vui vẻ, Mộc Tuyên Dư thấy thái độ của bố mẹ, cô cũng yên tâm, bố mẹ thế này, vậy thì không phải là trong nhà xảy ra chuyện gì đó.
Từ lúc nhận được điện thoại của Mộc Tuyên Nghị, cô bắt đầu thấp thỏm, đến lúc này, lòng mới không còn rối bời như thế nữa.
Cô vào nhà, Trình Hiểu Tang đã đứng ở cửa, nhìn thấy cô đi qua thì mới nói, “Anh trai em đang chờ em trong phòng sách.”
Cô hơi kinh ngạc, rồi cảm thấy trong mắt chị dâu có thâm ý nhìn không thấu, cô lập tức gật đầu, đi lên tầng.
Anh trai gấp gáp gọi điện cho cô như thế, là vì công ty lại có vấn đề gì sao? Cô lại tự phủ định, nếu thật sự là công ty có chuyện, anh trai sẽ không cho cô biết, thậm chí sẽ giấu giếm, cấp thiết như bây giờ, chỉ có thể là vì chuyện của bản thân cô.
Nghĩ đến tờ báo Giang Thừa Châu cầm, cô hơi lo lắng, người khác không biết bóng lưng đó là cô, nhưng người nhà cô thì chắc chắn vừa nhìn đã biết, cô quả thực không biết nên nói với người nhà mình thế nào, đối với Giang Thừa Châu, cô còn có nguyên do mà giải thích, với người nhà thì sao, cô nên nói thế nào?
Cô đi đến cửa phòng sách, gõ cửa đi vào.
Mộc Tuyên Nghị lúc này đang đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là một mảng dây leo lớn, anh đứng ở đó, hẳn là từ kẽ hở giữa các dây leo thấy bóng dáng cô trở về.
“Anh.” Cô thản nhiên đi qua.
Mộc Tuyên Nghị quay người, sắc mặt hơi trầm thấp, anh không nói gì, đi đến bên bàn, đẩy mấy tờ báo mẫu đến bên cạnh cô.
Báo xếp chồng thẳng thớm, ngay cả mép cũng không có vẻ cũ một chút nào, hoàn toàn không thấy dấu vết đã bị lật ra xem, nhưng cô lại biết anh nhất định đã đọc tất cả.
Cô cầm lấy mấy tờ báo còn chưa phát hành lên, tất cả đều là cảnh cô và Diệp Cẩm Đình đi cùng nhau, chỉ là toàn bộ đều là bóng lưng cô, thậm chí có một bức ảnh bởi vì góc độ mà động tác của cô và Diệp Cẩm Đình nhìn có vẻ vô cùng mập mờ, người vừa nhìn những bức hình này, nếu nói hai người trong hình không có bất cứ quan hệ gì, e là sẽ không có ai tin.
Mà bên cạnh những bức hình đó, đã không còn lấy giọng văn bình bình miêu tả giống báo ngày hôm nay nữa, mà là nhận định vô cùng quả quyết, tình cảm của Diệp Cẩm Đình và Mạc Yến Yến đã có mối nguy, nguyên nhân chính là vì cô gái trên bức hình này.
Có phóng viên đã và đang liên lạc với Mạc Yến Yến, muốn hỏi xem thái độ của Mạc Yến Yến, Mạc Yến Yến lại chỉ tắt máy, nhà họ Mạc cũng không lên tiếng, dường như một mặt nào đó chứng thực rằng tình cảm của Diệp Cẩm Đình và Mạc Yến Yến quả thực đã có biến cố.
Cô cầm tờ báo, rồi lập tức buông xuống.
Chỗ báo này, vẫn chưa phát hành, cũng không biết thông qua cách nào mà anh có được, chỉ là bây giờ truy cứu chuyện này đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.
Cô cắn cắn môi, “Anh…” Miệng cất tiếng, rồi lại không biết nên nói những gì, cô và Diệp Cẩm Đình bị chụp được những bức ảnh thế này, chung quy là cô và Diệp Cẩm Đình có quen biết, mà nên giải thích quá trình quen biết nhau thế nào đây? Bây giờ giải thích, tất cả đều giống như đang che giấu.
Mộc Tuyên Nghị vẫn luôn nhìn cô, dường như hi vọng cô lập tức có thể đưa ra lời giải thích khiến người ta cảm thấy hợp lý.
Cô hiểu được ánh mắt của anh, khẽ thở dài, “Anh, em và Diệp Cẩm Đình không có quan hệ gì cả, em quả thực có quen anh ta, nhưng giữa em và anh ta, tuyệt đối không phải quan hệ yêu đương, chỉ là thời gian trước vừa khéo chạm mặt, cùng đến trường thăm thú, đơn giản vậy mà thôi.”
Cô nói qua loa bâng quơ, dường như chuyện này toàn bộ đều không liên quan đến cô.
Mộc Tuyên Nghị lại bất động, vẫn nhìn cô, “Diệp Cẩm Đình chủ động hợp tác với Thịnh Đạt, chuyện này em biết chứ?”
Cô trầm mặc mấy giây, gật đầu.
Anh nhếch nhếch khóe miệng, không nói chuyện.
Mộc Tuyên Dư lại như nghĩ thông, “Không phải như thế đâu.” Cô giống như thật sự tiến vào cái bẫy của người khác, trong mắt anh, là vì quan hệ giữa cô và Diệp Cẩm Đình không nông nên mới khiến Diệp Cẩm Đình hợp tác với Thịnh Đạt, làm ra chuyện có lợi với công ty.
Sắc mặt cô thay đổi, anh trai cô tưởng là thế, vậy Giang Thừa Châu… cũng sẽ tưởng là thế phải không?
Đúng là một tình tiết đặc sắc, mà cô còn không biết trong đó cô chính là diễn viên chính nữa.
“Hồi ấy em khăng khăng đòi chuyển ra ngoài”, anh ngừng mấy giây, “em và Chấn Hưng qua lại lâu như thế, mặc dù anh ta làm ra chuyện như vậy, nhưng em vẫn luôn là người nhớ rõ những điểm tốt của người khác, trước đây Chấn Hưng tốt với em thế nào, em đều rõ trong lòng, nhưng em vẫn không cho anh ta nửa phần cơ hội”.
Kết hợp cả hai lại, vậy chính là cô đã gặp được người khác, chuyển sang yêu người khác, mà đoạn tình cảm đó còn không thể nói với người nhà, cho nên mới có chuyện cô chuyển ra ngoài, mới có chuyện cô và đối tượng xem mặt rõ ràng nói chuyện rất ăn ý, nhưng cô vẫn không chịu cho đối phương chút cơ hội nào.
Cô lùi một bước về sau, lắc đầu, không phải như thế.
Nhưng bị hiểu lầm như vậy, cũng tốt hơn là nói với họ, ban đầu tất cả mọi chuyện mà công ty gặp phải, toàn bộ đều là sự trả giá cho những việc cô làm nhiều năm trước, sau đó cô lựa chọn bán mình đi, đổi lại được tất cả phục hồi như trước đây.
“Anh…” Cô không biết mình nên nói gì, hoàn toàn không biết.
Mộc Tuyên Nghị cũng không nói rõ được bản thân mình thất vọng hay buồn, anh vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu cô em gái này, cô tuyệt đối không có một chút quan hệ nào với người đàn ông đã có vợ, cô cũng sẽ không phá hoại tình cảm của người khác, càng sẽ không trở thành thân phận không quang minh chính đại.
Nhưng bây giờ, anh đã không biết được nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào, giống như anh cảm thấy cô em gái này, vào lúc bất tri bất giác nào đó đã trở nên xa lạ, xa lạ đến mức anh cảm thấy cô càng ngày càng xa, không trở về thuở đầu được nữa, cũng không còn là cô bé ỷ lại vào anh ngày đó nữa.
Anh đút hai tay trong túi quần, hơi nhíu mày, miệng phát ra tiếng thở dài, “Nhà họ Mạc và nhà họ Diệp mấy năm trước đã ngầm thừa nhận hôn sự đó, mà hai nhà đó mấy năm gần đây vẫn luôn có hợp tác, bất luận bên ngoài ầm ĩ thế nào, người nhà họ Mạc và nhà họ Diệp sẽ không cho phép hôn sự này xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Mấy mẫu báo này, là ông cụ Diệp bảo người đưa tới, còn về mục đích, em cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Cô cắn môi, có thể là vì sao, bảo nhà họ tự xử lý chuyện này cho tốt, bảo cô “rời xa” Diệp Cẩm Đình? Thì ra cảm giác có nỗi khổ nhưng không thể tỏ bày là như thế, cô đã không muốn nói gì nữa, bởi vì cảnh ngộ thế này, sớm hay muộn cũng đến, chỉ là từ là một người khác biến thành “Diệp Cẩm Đình” mà thôi, cô vốn đã mang thân phận không quang minh chính đại.
Cô trầm mặc, rất trầm mặc.
Cuối cùng Mộc Tuyên Nghị không nhịn được nữa, hai tay đặt lên vai cô rồi lắc, “Em sao thế hả, rốt cuộc là làm sao? Em gái anh sẽ không làm chuyện như vậy.
Hay là, em thật sự thích anh ta, thích đến mức có thể buông bỏ suy nghĩ cố chấp nào đó trong lòng mình?”
“Không biết, đừng hỏi em.”
“Không biết? Sao em có thể không biết em đang làm gì? Được, cho dù Diệp Cẩm Đình có lòng, bây giờ ngang nhiên náo loạn với nhà họ Mạc, nếu anh có thể biết chuyện này là Diệp Cẩm Đình khơi mào, người nhà họ Mạc cũng sẽ biết, nhưng em phải biết rõ, họ sẽ không trách tội Diệp Cẩm Đình mà sẽ chỉ trách tội người khiến Diệp Cẩm Đình thay lòng, cho nên người sai chính là em.
Còn nữa, cho dù chuyện của Diệp Cẩm Đình thành công, thế em tự giải quyết thế nào? Anh ta nghĩ chu toàn, cũng không để cho em xuất hiện đường đường chính chính, nhưng rồi sẽ có một ngày em sẽ bị dư