Giang Thừa Châu lại liếc tấm hình trên báo, anh vươn tay, che mất bóng dáng của Diệp Cẩm Đình, chỉ còn lại bóng dáng của Mộc Tuyên Dư.
Mái tóc dài mượt như tơ, gió khẽ lướt qua, sợi tóc hơi tung bay, mà dáng người cô thướt tha, vừa tưởng tượng thì đã có thể cảm thấy được cô mềm mại dịu dàng ra sao, mà đã từng, tay anh từng rải khắp thân thể này, từ mặt cô đến cơ thể cô, toàn bộ trọn vẹn, từ đầu đến chân đều thuộc về anh, anh từng tùy ý làn càn trên thân thể này…
Anh bỏ tay ra, xác định tất cả những thứ Diệp Cẩm Đình muốn bây giờ, mượn việc truyền những thông tin này để nhà họ Mạc hiểu ý đồ của anh ta, tạm dừng hôn sự, đồng thời lại liên thủ với Giang Tu Trạch có được một phần lợi ích, kế một mũi tên trúng hai đích, nếu như là như thế… Anh vươn tay gõ gõ mặt bàn, anh tốt bụng giúp Diệp Cẩm Đình một phen? Anh lắc di động, gọi một cuộc điện thoại, mang tất cả hành vi Diệp Cẩm Đình làm thời gian này, nhất là thu thập chứng cứ chuyện thao túng giới truyền thông sau lưng, trực tiếp giao cho nhà họ Mạc, không cần báo cáo lại cho anh nữa.
Anh gọi xong cuộc điện thoại này, mới vắt chân, lại ấn số điện thoại nào đó, “Chúng ta gặp mặt.”
Diệp Cẩm Đình cười, “Tôi đang ở Tây Giang, xin đợi bất cứ lúc nào.”
“Vậy… ngày mai đi, hôm nay tôi còn có việc.”
Dường như Diệp Cẩm Đình hơi sững lại, không ngờ rằng Giang Thừa Châu vẫn có thể nín nhịn như vậy, người khác đều nói Giang Thừa Châu không thể so với anh trai cậu ta, dù là tính tình hay mưu lược suy tính, bảo Diệp Cẩm Đình nói, thật ra anh ta càng sẵn lòng hợp tác với Giang Cảnh Hạo hơn, Giang Cảnh Hạo làm việc theo quy tắc, chỉ cần đi theo quy tắc của đối phương, cơ bản đều có thể đạt được mong muốn của bản thân, Giang Thừa Châu thì lại là kiểu người không an phận, dựa theo tâm tình của cậu ta, cậu ta cũng không ngại công ty có lỗ hay không, cũng không để ý lúc nào thì hiệu quả và có lợi…
Giang Thừa Châu vừa ngắt máy, điện thoại của Giang Cảnh Hạo đã tới.
“Chuyện lần này, tự anh xử lý.” Giang Cảnh Hạo không trách cứ, Diệp Cẩm Đình và Giang Tu Trạch đều là trụ cột của gia tộc hai bên, sao có thể không có chiêu sau mà để người khác kiếm được toàn bộ lợi ích chứ, lúc trước hơi bấm bụng chịu đựng một chút, nhìn như bị thiệt lớn, sau đó lại đòi lại, có thể nhẫn nhịn đồng thời lại có mưu kế như thế, mới không uổng đã ngồi ở vị trí đó lâu như thế, so ra, Giang Thừa Châu quả thực hơi non nớt, nhưng nó chưa ngồi quá lâu trên vị trí đó, không cách nào lo nghĩ chu toàn, với người trẻ tuổi như nó thì đã làm đủ tốt rồi.
“Không cần đâu, anh, anh cứ để em tự xử lý.” Tốt hay xấu, đều để anh tự gánh vác, chứ không phải là xảy ra chuyện thì lập tức để người nhà giúp anh xử lý, anh không vô dụng đến mức ấy, huống hồ anh cũng không muốn sau này ông già lại lôi mấy chuyện này ra để ca một bài.
Giang Cảnh Hạo không nói nhiều, nếu nó đã nói như thế, đương nhiên là anh đáp ứng.
Ngày đó Giang Thừa Châu không rời đi, mà Mộc Tuyên Dư mà anh tưởng là sẽ không quay về lại quay về, cảm xúc của cô hơi sụt giảm, như đã chịu tổn thương, anh nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, suy nghĩ đầu tiên vậy mà lại là anh chưa từng thấy cô như vậy, quả nhiên chỉ có người nhà cô mới có thể làm tổn thương cô sâu như thế, người khác đều không có năng lực đó.
“Sao thế?” Anh vẫn đứng dậy đi qua chỗ cô.
Có lẽ cô cũng không ngờ rằng anh vẫn chưa đi, nhất thời nhìn anh nhưng lại không biết nên nói thế nào, không chút dấu hiệu nào trực tiếp nhào vào lòng anh, mà nhiệt độ trong lòng anh, khiến cô cảm thấy ấm áp thật sự, cô muốn nắm thật chặt, dù chỉ trong nháy mắt.
Anh cảm thấy được sự khác thường của cô, dường như cô coi anh là tất cả của cô, hoặc là nói là duy nhất của cô.
Cô nhẹ ôm lấy anh, nhắm mắt vào, muốn đè lên sự khó chịu trong lòng.
Anh cũng ôm cô, dường như có thể cảm nhận được sự bi thương sâu trong lòng cô, còn có chút thấp thỏm nữa, “Sao thế, em nói cho anh biết.”
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi đỏ, “Em nhớ đến bạn tốt của em, bạn rất tốt rất tốt ấy.”
Anh chỉ biết bạn tốt nhất của cô là Hạ Ngữ Minh, sau khi xảy ra chuyện đó, tình bạn giữa hai người bọn cô cũng tan vỡ mới phải, lẽ nào cô lại nhớ đến cái gọi là phản bội đó, vì thế mà khó chịu? Không phải không có khả năng này, rất nhiều chuyện vốn là như thế, không nghĩ thì không sao, một khi nghĩ đến, thì sẽ là không cam tâm và canh cánh trong lòng.
Cô không chú ý tới suy nghĩ hiện giờ của anh, mà cười nhẹ, “Mạnh Ngữ Phán, bạn cấp ba của em, cũng là người mà em từng tưởng là thiên sứ… Không đúng, là thiên sứ của em.”
Anh ôm cô, lại ngồi xuống sofa, để cô gối lên đùi mình, mà anh thì vuốt vuốt tóc cô.
“Em còn có Mạnh Ngữ Phán cùng với Hạ Ngữ Minh, ba bọn em là bạn rất tốt rất tốt, em từng tưởng là bọn em sẽ mãi mãi là bạn tốt… Nhưng sau khi thi đại học, cậu ấy tự sát rồi, cậu ấy cứ vậy mà không còn nữa rồi.”
Giang Thừa Châu nghe đến đây, nhíu mày theo bản năng, “Vì sao…”
“Không biết… Có rất nhiều phỏng đoán, có người nói cậu ấy rõ ràng có thành tích thi rất tốt, bố mẹ cậu ấy lại không cho cậu ấy học đại học, muốn cho cậu ấy ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi em trai cậu ấy, cũng có người nói cậu ấy bị chàng trai cậu ấy thích từ chối, rất nhiều rất nhiều loại khả năng, nhưng chỉ có bản thân cậu ấy mới biết rõ là thứ gì đã khiến cậu ấy lựa chọn con đường đó.”
Giang Thừa Châu khẽ nhíu mày, nhưng lại không lên tiếng an ủi cô, bởi vì trong lòng anh, người không quý trọng sinh mạng mình như thế, dường như cũng không khơi dậy được lòng thông cảm của anh.
Cô thở ra một hơi thật dài, lại không nói cho anh biết, một ngày trước khi Mạnh Ngữ Phán tự sát, cô ấy đã từng tìm cô.
Lúc đó cô nên nhận ra sự bất thường của Mạnh Ngữ Phán mới phải, nhưng cô lại không phát hiện ra.
Mạnh Ngữ Phán vẫn luôn không thích đến nhà cô, điều này là bởi tâm lý tự ti thâm căn cố đế của Mạnh Ngữ Phán, gia cảnh không tốt, vì thế đến nhà họ Mộc thì luôn cảm thấy bó tay bó chân, sau đó tâm lý không cân bằng.
Khi Mạnh Ngữ Phán đắn đo xem một quyển tạp chí nào đó có đáng bỏ tiền ra mua không, là Mộc Tuyên Dư nói mình muốn mua, kết quả lại là Mạnh Ngữ Phán đọc, Mộc Tuyên Dư thì ngay cả quyển sách đó cũng chưa lật qua.
Khi Mạnh Ngữ Phán không ăn bữa sáng, là Mộc Tuyên Dư mang bữa sáng đi, nói dù sao mẹ cô cũng chuẩn bị rất nhiều.
Mà khi Mạnh Ngữ Phán nói chuyện với người xung quanh, người khác đều nói Mạnh Ngữ Phán thật may mắn, Mạnh Ngữ Phán thì hình dung thế nào nhỉ, cô ấy nói – Bản thân Mộc Tuyên Dư ngớ ngẩn mà thôi, cô có tiền, mới không coi tiền ra gì cả.
Nhưng hôm đó, Mạnh Ngữ Phán đến tìm cô, gọi cô ra ngoài.
“Mộc Tuyên Dư, vì sao cậu phải đối tốt với tớ như thế?” Mạnh Ngữ Phán nhìn cô, dường như lại không hề cần câu trả lời, “Rõ ràng cậu biết tớ bất mãn đến mức nào về cậu, vì sao cậu vẫn cứ phải đối tốt với tớ như thế, lần nào tớ cũng đều nghĩ, khi nào thì cậu biết nội tâm tớ xấu xí như thế rồi cùng tớ cãi nhau một trận kịch liệt, từ đó tình bạn giữa chúng ta hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng đó, tớ lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Tớ biết đều là vấn đề của bản thân tớ, tớ không nên ghen tị với cậu, ghen tị cậu cái gì cũng tốt, bố mẹ cậu đối tốt với cậu như thế, thậm chí anh trai cậu cũng tốt như thế lần nào mua đồ cũng đều mua đồ ăn ngon cho tớ và Hạ Ngữ Minh, nhưng tớ, nhà tớ thì ngay cả một cái nhà vệ sinh nhà cậu cũng không bằng.
Người khác nói phấn đấu cả đời, có lẽ ngay cả cái nhà vệ sinh nhà người khác cũng không mua nổi, tớ chính là kiểu người đó.
Cậu không chỉ có điều kiện gia đình tốt, diện mạo xinh đẹp, bọn con trai trong lớp đều lén lút bàn luận về cậu, thành tích của cậu cũng tốt như thế… Mà tớ, ngay cả nhà tớ cũng không dám để các cậu đến, sợ sẽ có ánh mắt khác thường.”
Dường như Mạnh Ngữ Phán khẽ cười, “Tớ biết đều là lỗi của tớ, tớ không nên có lòng đố kị mạnh như vậy, nhưng rất nhiều lúc tớ không khống chế được bản thân, rõ ràng tớ biết người sai là tớ…”
“Cậu có thể tha thứ cho tớ không? Có thể không?”
Mộc Tuyên Dư lắc đầu, “Từ trước đến nay tớ chưa từng trách cậu, tớ vẫn luôn tự xem xét lại mình, có phải có chỗ nào mình làm chưa tốt không, có lẽ là tớ tự cho là đúng, không hiểu tất cả những gì trong lòng cậu thực sự muốn!”
Mạnh Ngữ Phán cười, cười với đôi mắt đỏ hoe,