Diệp Cẩm Đình nhận được điện thoại của Mộc Tuyên Dư thì cười, giống như lời nói với Giang Thừa Châu, anh ta nói chuyện anh ta muốn làm, cũng là đang giúp Giang Thừa Châu, lời này không nói sai, nếu mục đích của Giang Thừa Châu là khiến Mộc Tuyên Dư nhận lấy đau khổ, sau khi anh ta làm chuyện phơi bày ra ngoài ánh sáng này, tất cả những thứ Mộc Tuyên Dư gánh chịu không phải chính là kết quả đó sao? Chỉ có điều Giang Thừa Châu thẹn quá hóa giận mà thôi.
Còn về Mộc Tuyên Dư, trong điện thoại Diệp Cẩm Đình vẫn tỏ ý làm chuyện này cũng coi như giúp Mộc Tuyên Dư, dù sao thì anh ta quả thực đã phải đánh đổi, mà nhà họ Mộc quả thực nhờ thế mà cũng có được lợi ích, bất luận bây giờ hay sau này, khi chuyện hợp tác của nhà họ Mộc và nhà họ Diệp đi vào quỹ đạo, nhà họ Mộc cũng sẽ không khốn đốn bốn bề chỉ vì một câu nói của nhà họ Giang như trước đây.
Mộc Tuyên Dư nghe thấy lời của Diệp Cẩm Đình, đã biết được lần này Diệp Cẩm Đình sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Diệp Cẩm Đình vẫn ở lại thành phố này chưa rời đi, anh ta tin chắc, anh ta sẽ gặp Giang Thừa Châu một lần nữa, dù rằng tạm thời, người kia vẫn chưa có ý định ở phương diện này.
Lúc Mộc Tuyên Dư đi tìm Diệp Cẩm Đình, khi đi đến khách sạn đó, cô lại cảm thấy mình rất buồn cười, bây giờ cô đến tìm Diệp Cẩm Đình, thật ra không hề nắm chắc bất cứ thứ gì, chỉ là đến không một chuyến, không hiểu vì sao mình lại bằng lòng làm chuyện vô dụng như thế.
Có lẽ là, cũng không biết làm thế nào nhỉ?
Mà cô biết rất rõ một điểm, câu đó của Giang Thừa Châu không sai, cô không làm được chuyện làm khó anh trai cô, cô thà rằng làm chuyện vô dụng này, cũng không chịu thử đến tìm anh trai cô để giải quyết vấn đề.
Mà xem từ suy tính sâu nhất dưới đáy lòng, cô biết tầm quan trọng của lần hợp tác này với nhà họ Mộc, nó cũng phát triển theo hướng lần này anh trai sẽ thành công.
Khi đi đến sảnh lớn khách sạn, cô cười, cười vì vậy mà cô thật sự rất dao động với cành ô liu mà Diệp Cẩm Đình ném tới.
Cô đứng trước quầy nói rõ nguyên do của mình, lại đợi quầy gọi đường dây nội bộ.
Thực ra cô cũng chuẩn bị rằng sẽ không gặp được người rồi, nhưng lại không ngờ rằng đối phương nói cho cô biết số phòng, trực tiếp bảo cô đi lên.
Lần này, là cô chủ động tới, Diệp Cẩm Đình cũng không đoán chắc được là cô sẽ tới để rồi lại chụp những tấm ảnh đó lần nữa nhỉ? Thật ra cũng không phải không có khả năng bị chụp, chỉ là mấy bức ảnh lúc trước bị tung ra, dù lần này lại bị chụp, hiệu quả cũng không khác mấy, cô cũng không cần suy xét xem có thể bị chụp hay không.
Cô vào thang máy lên tầng, ra khỏi thang máy, đứng trước cửa phòng Diệp Cẩm Đình.
Cô chỉ gõ ba cái, cửa đã được mở ra, mà cô không đóng cửa.
Động tác này của cô, khiến khóe miệng Diệp Cẩm Đình vểnh lên, nhưng anh ta cũng không ngăn cản.
Diệp Cẩm Đình lùi người lại, mời cô ngồi, “Cứ một mình đến như vậy, không sợ bị chụp tiếp ư.”
“Còn có thể thảm hơn một chút sao?”
Anh ta lắc đầu, hẳn là không thể nữa.
Cô cười, “Vì sao phải chọn trúng tôi?”
Anh ta cũng cười, “Có lẽ… bởi vì cô có giá trị.”
“Vậy à?” Bản thân cô cũng không biết, mình có giá trị như thế cơ đấy.
“Chúng ta cược một lần nhé, xem xem lần này Giang Thừa Châu sẽ làm thế nào.” Anh ta cười ngồi xuống đối diện cô.
“Rốt cuộc anh muốn lấy được gì từ tay anh ấy?”
Diệp Cẩm Đình nhìn cô, cũng không có ý giấu giếm, “Rất đơn giản, lần trước cậu ta đến Bắc Giang một lần, kiếm được nhiều thứ như thế, làm sao đây, những thứ đó quá khiến người ta thèm muốn, vì thế hi vọng cậu ta nhổ ra một chút, đơn giản vậy thôi.”
“Dựa vào mấy tấm ảnh của tôi?” Cô bật cười, chỉ là trong nụ cười có vẻ châm chọc, “Anh thật sự xem trọng tôi rồi, mục đích của anh chỉ đơn giản như vậy?”
“Đương nhiên, cũng không đơn giản như vậy, tôi muốn từ hôn, mặc dù đã làm cô chịu ấm ức, nhưng tôi cần phải làm vậy.”
Chọn trúng cô, tự nhiên có nguyên nhân của anh ta.
Mộc Tuyên Dư trầm mặc mấy giây, “Anh nghĩ cũng thật chu toàn, bất luận có thể lấy được thứ gì từ trong tay anh ấy không, anh đều có thể thỏa mãn dự tính ban đầu của anh, nhằm vào anh ấy chỉ là nhân tiện mà thôi, chủ yếu vẫn là vì hủy hôn…” Cô lắc đầu, mình chỉ là một quân cờ rất tốt để lợi dụng mà thôi.
“Đừng tự xem thường bản thân cô…” Diệp Cẩm Đình hơi nhấn mạnh, “Còn nhớ lần trước tôi nói chuyện trước khi đính hôn tôi bị một người anh em tốt đánh một trận chứ?”
Cô khó hiểu, anh ta lại tiếp tục nói, “Giang Thừa Châu cũng đánh tôi, bởi vì bắt đầu từ lúc đó, tôi cũng mới biết thì ra tôi từng phụ một cô gái… Khi ấy Giang Thừa Châu không có giao tình gì với tôi, nhưng cũng đánh tôi, bởi vì cậu ta nói nếu cô gái ấy đối đãi với cậu ta như thế, cậu ta tuyệt đối không nỡ phụ cô ấy… ‘Cô gái ấy’, nếu tôi đoán không sai, là chỉ cô nhỉ?”
Cho nên, cô so với cô tự nhận định về mình, hẳn là có giá trị hơn rất nhiều.
“Chúc mừng anh, đạt được mục đích rồi.” Cô biết, Diệp Cẩm Đình sẽ không giúp cô điều gì, thực ra cũng không giúp gì được, có thể giải thích gì chứ, giải thích rằng giữa cô và anh ta không có quan hệ gì, nhưng điểm này Giang Thừa Châu đã biết rõ, cô đến đây, có lẽ chỉ là để có được sự an ủi trong lòng mà thôi.
Quả thực nên chúc mừng, bây giờ nhà họ Mạc đã biết anh ta là kẻ đầu sỏ rồi, cuộc hôn nhân này, chẳng bao lâu là sẽ không còn nữa.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Mà Diệp Cẩm Đình thì không ngăn cản, lần này anh ta làm việc, đích xác có chỗ không phúc hậu, nhiều năm trên thương trường như vậy, đã quen không chừa thủ đoạn nào vì mục đích rồi, nhưng kéo một người phụ nữ xuống nước như thế, lại là lần đầu tiên.
Nhưng anh ta không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đúng, bởi vì anh ta đã trả công rồi, đúng vậy, anh ta ném ra bánh trái thơm ngon cho Thịnh Đạt, là phí bồi thường cho người phụ nữ này, dựa theo nguyên tắc tiền bạc hàng hóa rõ ràng, anh ta cảm thấy mình đã sớm thanh toán phí tổn rồi, chút áy náy duy nhất, có lẽ là vì đây chỉ là một cuộc mua bán mang tính cưỡng ép.
Mộc Tuyên Dư còn chưa đi đến cửa, bên ngoài đã có một người phụ nữ tiến vào, người phụ nữ đó dáng người thướt tha, trên người có thứ khí chất hoạt bát đầy sức sống, cô ấy nhìn Mộc Tuyên Dư một cái, nhưng không nói chuyện, cô ấy chính là một đương sự trong câu chuyện đó.
Mạc Yến Yến đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Đình, “Thì ra là thế, để có thể giải trừ hôn ước với tôi, vậy mà anh đã làm nhiều chuyện như thế, anh giỏi lắm… Hà tất chứ, cũng có phải tôi bám vào anh không buông đâu, anh không muốn lấy tôi thì anh