Lần này tuy coi như Giang Thừa Châu thỏa hiệp, nhưng trong lòng anh dù thế nào cũng không thoải mái, mặc dù đến cuối cùng không có tổn thất gì cho Vạn Thành, tất cả chỉ là đi trên con đường hợp tác, Vạn Thành cũng vì hợp tác này mà đạt được lợi ích, thậm chí tự lừa mình lừa người một chút, còn có thể nói hợp tác với ai thì không phải hợp tác chứ, nhưng bản thân anh hiểu rõ, lần này là bị động, hơn nữa còn nằm trong thế yếu.
Diệp Cẩm Đình giao toàn bộ số ảnh chụp của anh ta và Mộc Tuyên Dư cho anh, anh cầm được đến tay thì bèn hủy đi, chính là vì những bức ảnh đó, anh mới rơi vào thế bị động, tiếp đó còn sử dụng tài nguyên của công ty…
Anh không về nhà, anh rất rõ, với tính cách của Giang Hào, ông sẽ lại răn dạy anh một trận như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng ầm ĩ đến mức cả nhà đều không vui, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, vì thế anh chỉ có thể quay về tiểu khu Bàn Nguyệt.
Lúc anh về đến căn hộ, Mộc Tuyên Dư cũng ở đây, cô đang lấy thức ăn ra từ gói to mua hôm nay, nhìn thì có vẻ đã đi siêu thị, hơn nữa những thứ mua được khá phong phú, chí ít thì trước đây cô chưa từng mua cả đống thứ như vậy, giống như muốn nấu một bữa tiệc lớn.
Anh đi vào, nhìn động tác của cô, sau đó lại dừng tầm mắt trên mặt cô.
Lúc này sắc mặt cô hơi hồng hào, hẳn là do mới về nhà, ánh mắt rất có thần, cả người nhìn có vẻ rất vui, cô như vậy đẹp hơn lúc mong manh yếu đuối rất nhiều.
Mà cô của hai hôm trước… Anh nghĩ đến cảnh tượng đó, cô khi đó hơi giống một con búp bê không có tri giác, sắc mặt tái nhợt, không biết đang nghĩ gì, hoặc là nói thực ra cô không nghĩ gì cả, ngơ ngác, nhưng lại khiến người nhìn cô cũng cùng khó chịu.
“Sao mua nhiều đồ ăn thế này?” Anh đi qua nhìn một cái, quả thực rất nhiều đồ ăn, cô vẫn đang bỏ vào tủ lạnh, chẳng mấy chốc tủ lạnh đã được nhồi đầy.
“Có thời gian nên mua nhiều một chút.” Cô quay đầu, cười xán lạn với anh.
Cô cất đồ xong, lại thu dọn nền nhà cho sạch sẽ.
Bởi vì vẫn luôn làm việc, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô cất khăn, rồi mới lại đi đến trước mặt anh, “Em mua cho anh hai bộ quần áo, anh đi thử xem có hợp không.”
Quần áo? Anh nhướng mày, nhưng tựa hồ rất hưởng thụ, thật sự theo cô vào phòng.
Cô lấy quần áo mua được ra đặt bên giường, bảo anh tự mặc thử, cô thì đứng ở một bên, chuẩn bị đánh giá bất cứ lúc nào.
Một bộ nhìn có vẻ trang trọng, mà bộ khác thì khá thoải mái, là áo dạ, màu sắc rất hợp với anh, gia công rất tốt, nhất là cảm xúc, sờ vào thì rất thoải mái, anh cầm trong tay thì liền biết nhất định giá không rẻ.
Cô không đi ra, anh vừa cởi áo vừa nhìn cô, nhướng mày với cô.
“Sao, còn sợ nhìn hả? Từ lúc nào mà không còn tự tin vào dáng người mình như thế rồi?” Cô cười.
Anh cũng cười theo, “À, bây giờ vẫn còn nhớ dáng người anh thế nào hả?”
Điệu bộ này của anh, xấu xa đến mức khiến người ta nghiến răng, nhưng lại có sức hút lạ kì trong đó, cô rủ mắt cười, mặt hơi đỏ lên, dù sao thì ám chỉ như thế, cô có thể nghe hiểu được, nhưng cô lại không đi ra ngoài.
Quần áo rất hợp người, mặc lên người anh thì có cảm giác như làm riêng vì anh, mà bản thân anh dễ thấy là cũng rất thích.
Anh mặc xong, cô đi qua sửa sang lại quần áo cho anh.
Anh cụp mắt nhìn cô, bây giờ cô cách anh gần như vậy, anh có thể nhìn rõ nốt mụn nhỏ mới mọc bên trái trán của cô, mà trên mặt cô thì có nụ cười nhàn nhạt.
Dáng vẻ này, giống người vợ sửa sang lại quần áo cho chồng biết bao, hơn nữa còn là đôi vợ chồng rất mặn nồng.
Không biết anh nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi tối lại.
Quần áo rất hợp, cô cũng cảm thấy ánh mắt của mình không tồi, sau đó thì thỏa mãn rời đi, cô tự đi nấu cơm, lần này, Giang Thừa Châu không ngăn cô.
Anh ở trong phòng, cởi từng chiếc xuống một, anh nhìn quần áo đã được cởi ra, cảm thấy quan hệ giữa anh và cô, có lẽ cũng giống chỗ quần áo này, lúc mặc thử thì có thể giữ nguyên niềm vui, nhưng lại biết quần áo này từ đầu đến cuối bị bẩn, chưa từng giặt sạch, sao dám mặc tiếp.
Ánh mắt anh hơi tối lại, anh đi ra, bèn nghe thấy động tĩnh trong bếp.
Anh ngồi trên sofa, rất chán mà bật TV lên, tin tức lại đang phát đến chiến loạn ở quốc gia nào đó, vẫn là người dân khổ cực, cuộc sống khốn khổ, mà vẻ mặt của những người dân đầu quấn vải trắng đó hơi chết lặng, dường như đã chai lì với chiến tranh, chai lì với cái chết, bởi vì mỗi ngày đều trải qua, có lẽ ngay sau đó, người nằm trên mặt đất không bò dậy được sẽ chính là họ.
Uông Tử Hàm, anh đột nhiên nhớ tới cô, bây giờ cô đang ở nơi như thế, cô sống có tốt không, mỗi ngày có phải đều bận rộn cứu bệnh nhân không?
Tiếng động trong bếp vẫn chưa dừng lại, máy hút mùi phát ra tiếng vang ầm ầm, nhưng lại không quấy rầy suy nghĩ của anh.
Mộc Tuyên Dư hôm nay, rõ ràng là khác ngày thường, cô thế này là đang lấy lòng anh.
Vì cô anh mới thỏa hiệp với Diệp Cẩm Đình và Giang Tu Trạch, vì cô anh mới rơi vào thế bị động.
Còn nữa, anh nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, chỉ có anh mới là người cô không bận tâm nhất, cuối cùng cô vẫn không lựa chọn đi làm khó anh trai cô, mà là lựa chọn làm khó anh, cô làm khó bản thân cô đồng thời cũng làm khó anh.
Xem đi, đến cuối cùng, địa vị của anh từ đầu đến cuối đều là như thế, xếp phía sau bạn bè và người nhà cô, xếp ở hạng chót.
Bởi vì cô đưa ra lựa chọn như thế, vì thế bây giờ cô lấy lòng anh?
Mua quần áo, nấu cơm… chính là mánh khóe này, anh phải vô cùng cảm động?
Tiếng động trong phòng bếp cùng với âm thanh phát ra từ bản tin trên TV hợp vào cùng nhau.
Mộc Tuyên Dư nhanh chóng nấu nướng xong, sau đó bưng thức ăn lên bàn, tâm tình cô vẫn luôn không tệ, anh cũng vui vẻ phối hợp với cô, hôm nay anh ăn rất nhiều.
Ăn cơm xong, anh chủ động thu dọn bát đũa, giống như trước đây, nếu như những thứ không vui trước đó, toàn bộ đều chưa từng xảy ra.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, “Ngày mai anh có bận không?”
“Sao?” Anh cất bát, xoay người nhìn cô.
“Không có gì, chỉ hỏi thôi.”
Cô cũng không nói nhiều thêm, mà anh cũng không hỏi nhiều.
Lúc đi ngủ, Giang Thừa Châu híp híp mắt, cô đã ngủ rồi, giữa đêm khuya tiếng hô hấp của cô rõ ràng như thế.
Anh nghĩ đến