Mộc Tuyên Nghị về nhà, nhỏ giọng hỏi người hầu một chút hôm nay Mộc Tuyên Dư đã làm những gì, vì thế từ miệng người hầu, anh đã biết em gái mình hôm nay ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, Mộc Trung Thiên và Lí Hâm còn từng tự mình đi gọi cô ra ngoài, cô đều nói cơ thể không thoải mái ăn không ngon.
Mộc Tuyên Nghị do dự vài giây, biết em gái mình như vậy, tuyệt đối không bình thường, vì thế đi đến cửa phòng cô, gõ lên cửa ba tiếng.
Mộc Tuyên Dư ngồi trước bàn học trong phòng, dừng một chút, mới dời tầm mắt từ trước màn hình máy tính, đứng lên, đi mở cửa.
Người có thể kiên nhẫn đợi cô ra mở cửa như vậy, trừ anh cô ra, không có người thứ hai.
Cô mở cửa, cười cười với người đàn ông anh tuấn đứng ở cửa, cô rất thích khí chất của anh trai, có vài phần lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không uy nghiêm đáng sợ, “Anh.”
Mộc Tuyên Nghị muốn vào trong, Mộc Tuyên Dư đành phải mở thân người bên cạnh, cho anh đi vào.
“Đang làm gì thế? Ngay cả cơm tối cũng không ăn.”
“Aizz, em đang giảm béo mà!” Ngón tay trái của Mộc Tuyên Dư ấn lên huyệt thái dương, bộ dạng giống như có chút đau đầu, “Đừng nói cho em tác hại của việc ăn kiêng, không được đả kích sự tích cực của em.”
Mộc Tuyên Nghị nhẹ nhàng dao động, tầm mắt đảo qua phòng trong, cuối cùng dừng trên laptop của cô, “Vừa rồi đang làm gì thế?”
Mộc Tuyên Dư buông tay, do dự không biết nên nói thật hay không, cuối cùng vẫn quyết định thành thật đối mặt với anh trai của mình, “Anh, em lật trở lại nghiên cứu tình hình hiện tại của công ty, vấn đề này giống như rút dây động rừng, chịu ảnh hưởng lẫn nhau mới dẫn đến tình cảnh gay go hiện thời, nhưng cuối cùng em cảm thấy, việc ngẫu nhiên này làm cho, nguyên nhân có chút mơ hồ.” Cô lại nghĩ đến cách làm lần trước của mình, sợ anh cho rằng mình chính là cái người “chắc hẳn phải vậy”, lúc nói chuyện cũng không quá lo lắng, “Anh, có phải Mộc gia chúng ta đắc tội người nào không? Có người mượn cơ hội trả thù?”
Mộc Tuyên Nghị đứng một lát, mới nhìn cô, “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Cách xử lí công việc của anh luôn luôn không thay đổi, một bên nỗ lực kiêu ngạo dự án nhãn hiệu của ‘Hoa Hưng’, một bên lấy công ty làm cơ sở nguồn gốc, cách này luôn không có vấn đề, hơn nữa cho dù có xảy ra chút vấn đề nhỏ, cũng không thể khiến dao động quá lớn, nhưng lúc này đây, tất cả hàng hóa căn bản không có vấn đề về chất lượng, lại gặp phải đòn nghiêm trọng như thế, hiển nhiên là có người cố ý hành động.” Mộc Tuyên Dư nói xong, mày lập tức nhíu lại, cô cảm thấy đạo lí như vậy chính mình có thể nghĩ ra, vậy thì anh trai nhất định cũng có thể nghĩ đến mới đúng.
Mộc Tuyên Nghị trầm mặc một lúc lâu, mới giật giật khóe miệng, “Vậy em cho là ai sẽ nhằm vào Mộc gia chúng ta?”
Ngay cả anh trai cũng cho là như vậy?
Cô chống lại ánh mắt của anh, lắc đầu, “Em không biết.”
Mộc Tuyên Nghị đi đến trước bàn học của cô, mở laptop ra, xoay người nhìn cô, “Việc này em không cần quản, cũng không cần lo lắng, chuyện công ty, anh sẽ xử lý.”
“Vậy anh nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?”
Mộc Tuyên Nghị gian nan gật đầu, “Em đi ngủ sớm một chút, đừng lo lắng.”
Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng của anh, lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
******
“Anh không nghĩ tới em sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh.”
Mộc Tuyên Dư nắm tách cà phê trong tay, nhìn Chu Chấn Hưng, nụ cười trên mặt anh không quá sâu đậm, vừa phải, giống như cho tới nay cảm giác anh gây cho cô, vĩnh viễn không thay dổi, làm việc có điều độ.
Từ sau chuyện lần trước, bọn họ vẫn không liên hệ lại, anh không chủ động giải thích gì, mà cô cũng không chủ động dây dưa chút nào.
Chính là những lời này của Chu Chấn Hưng, mơ hồ làm cho cô cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, mới nhớ tới khi cô gặp mặt Hạ Ngữ Minh, nhớ tới lời của Hạ Ngữ Minh, mà tâm tình cô cũng giống như khi đối mặt với Hạ Ngữ Minh, cô ấy cũng thật không ngờ người chủ động gọi điện thoại đến chính là cô.
Trên mặt anh không có nửa phần áy náy, nhìn về phía ánh mắt của cô vẫn giống như trước đây, trong mắt có cưng chiều nhàn nhạt, cũng không nhiều, vẫn vừa phải như vậy, cô lại mơ hồ có chút phiền chán với loại vừa phải này, giống như nhìn một người không tức giận, luôn khen tính cách của bạn tốt, luôn luôn khen, khen đến cuối cùng, nói không nên lời người này không tốt ở chỗ nào, cũng đã phiền.
Cô buông tách cà phê trong tay, không muốn nói nhũng lời giống như khi gặp mặt Hạ Ngữ Minh ngày đó, “Khí sắc của anh nhìn rất không tệ.”
Ý cười trên mặt Chu Chấn Hưng trở nên dày đặc hơn một chút, “Em hi vọng anh đã rất tệ?”
Lời này thực sự nghĩa khác, giữa lông mày cô nhanh chóng vắt vào một chút, giống như có thể nghe được ý tứ ẩn bên trong.
Khi cô bắt gặp bộ dạng ngày đó của Hạ Ngữ Minh và anh, sau đó cô không điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt anh, sau đó cô cho rằng không có cô về sau, anh sẽ chật vật không chịu nổi hết sức gay go, hiện tại là tới nhìn anh có bao nhiêu thống khổ sau khi rời khỏi cô…
“Còn chưa vội suy nghĩ vấn đề này.” Cô thành thật mà chống đỡ.
“Ồ?” Khóe miệng của anh vểnh vểnh lên, cũng không biết có phải tin tưởng lí do thoái thác của cô hay không.
Cô nhấp mím môi, cô chủ động gọi điện thoại cho anh, chỉ là hành động này, đã làm cho cô cảm thấy bản thân đủ khó xử, lấy tính cách của cô, nếu không phải bất đắc dĩ, căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt anh.
Chu Chấn Hưng rốt cục thu lại ý cười trên mặt, bình tĩnh nhìn cô, anh chỉ lớn hơn cô ba tuổi, lại dày dặn kinh nghiệm căn bản không giống với người ở tuổi của anh, “Đã xảy ra chuyện?”
Cô cảm ơn sự lên tiếng của anh, cô có thể dẫn tốt lắm lời cô muốn nói, “Chuyện ‘Thịnh Đạt’, hẳn là anh đã biết?”
Bị vây trong vòng luẩn quẩn này, hẳn là không có gì bí mật.
Chu Chấn Hưng vừa cười, không hiểu sao, nụ cười này làm cho Mộc Tuyên Dư cảm thấy kì lạ, hơn nữa là kỳ lạ nói không nên lời, có cảm giác bản thân