Thủy tinh tuy nhỏ nhưng lại sắc nhọn, có sức sát thương rất lớn. Từng mảnh từng mảnh ghim trên gương mặt của Sơ Địch, chẳng mấy chốc gương mặt nhỏ nhắn của cô đã bị máu tươi phủ kín. Nhưng cũng may thủy tinh không làm tổn thương đến mắt để Sơ Địch có thể nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông.
Hắn nhìn bộ dạng của cô, nhìn đến chăm chú, sau đó nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Sơ Địch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Cô muốn đưa Ninh Hoắc Đông đến gặp bác sĩ, để bác sĩ kiểm tra xem hắn thật sự có bệnh tâm thần không!
Sơ Địch ngồi dậy. Cô nén đau, gỡ từng mảnh thủy tinh đang ghim trên mặt ném xuống đất. Mỗi một lần dùng tay rút mảnh thủy tinh ra, Sơ Địch đều có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can.
Sau khi gỡ hết miếng thủy tinh đang ghim trên gương mặt xuống, Sơ Địch lại một lần nữa cúi người, ngậm hết những miếng thủy tinh ấy vào trong miệng. Thủy tinh ở trong miệng cứa nhiều nhát vào lưỡi cô, rất nhanh khoang miệng Sơ Địch đã ngập tràn máu tươi. Cô đứng dậy, đi đến thùng rác, nhổ toàn bộ thủy tinh trong miệng xuống.
Làm xong tất cả mọi việc, Sơ Địch quay đầu nhìn Ninh Hoắc Đông. Cả một quá trình dài đằng đẵng kia gần như lấy đi mạng sống của cô, nhưng người đàn ông ấy vẫn hờ hững ngồi trên giường bệnh, dùng đôi mắt màu hổ phách quan sát tất cả.
“Ninh thiếu, thu dọn xong rồi, anh có vừa ý không?”.
Ninh Hoắc Đông bật dậy, hắn đi đến trước mặt Sơ Địch, một bàn tay đã có thể cố định được gương mặt của cô. Ninh Hoắc Đông dùng sức, miết đi miết lại rất nhiều lần trên vết thương của Sơ Địch. Sơ Địch tuy đau nhưng vẫn không có phản ứng phản kháng mà hoàn toàn để hắn tùy ý.
“Sơ Địch, cô có biết chống lại tôi đối với cô không có lợi không?”.
Ninh Hoắc Đông quệt vết máu dính trên gương mặt Sơ Địch đi. Nhưng dường như vết thương của cô rất nặng, càng lau máu càng chảy nhiều.
Ninh Hoắc Đông nghĩ bài học lần này chắc chắn đã đủ rồi, Sơ Địch sẽ không chống đối hắn nữa.
Nhưng không!
“Biết. Tôi là người rõ ràng hơn ai hết chống đối Ninh thiếu sẽ nhận được kết quả gì”.
Sơ Địch khuôn mặt không cảm xúc, nói chuyện với hắn. Máu từ trên vầng trán cao rộng chảy xuống mắt cô, khiến hai mắt Sơ Địch cay cay, cảnh tượng phía trước không còn rõ ràng mà trở nên mờ ảo. Nhưng Sơ Địch không hiểu nổi, hình ảnh của Ninh Hoắc Đông vẫn cực kỳ chân thực. Có lẽ là cô đã quá hận hắn chăng?
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô có chịu giao lại 10% cổ phần không?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi Sơ Địch. Giọng hắn trở nên ôn hòa hơn, bởi hắn nghĩ sau lần cảnh cáo này Sơ Địch sẽ thuận theo ý hắn và hắn sẽ dễ dàng có được 10% cổ phần trong tay cô.
“Không! Ninh Hoắc Đông, tôi nói cho anh biết tôi không giao cổ phần cho anh!”.
Giọng Sơ Địch trở nên cứng rắn. Cô có thể tưởng tượng bản thân trong một giây tiếp theo sẽ bị Ninh Hoắc Đông hành hạ đến bán sống bán chết. Nhưng Sơ Địch vẫn cố chấp cược rằng, 10% cổ phần kia sẽ là sợi dây cứu mạng hai chị em cô.
“Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông nghiến răng, lớn tiếng gọi tên cô.
“Ninh thiếu đừng tức giận. Giết chết tôi đối với anh cũng chẳng có lợi. Ninh Hoắc Đông, anh nóng lòng muốn có được số cổ phần trong tay tôi như vậy, chi bằng cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị của tôi. Tôi giao cổ phần cho anh, còn anh thì buông tha cho tôi và Sơ Kỳ Nhiên. Ninh Hoắc Đông, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều đâu. Nếu không đối thủ của anh đến tìm tôi, đề ra một điều kiện tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ động lòng”.
Sơ Địch phớt lờ sự tức giận của Ninh Hoắc Đông. Cô tiếp tục bày ra dáng vẻ thản nhiên mà thỏa thuận điều kiện với hắn. Sơ Địch hôm nay dù có chết tại đây cũng phải đánh cược một lần, cô cược 10% cổ phần trong tay cô có giá trị cao hơn cô và Sơ Kỳ Nhiên.
Sơ Địch dứt lời liền nhắm chặt hai mắt lại. Cô ngang nhiên ‘nhắc nhở’ Ninh Hoắc Đông chắc chắn đã chạm đến lòng tự trọng của hắn, hắn đương nhiên sẽ nổi điên. Trong thời khắc này, Sơ Địch đã sẵn sàng tâm lý đón nhận một đợt hành hạ không tính người.
Nhưng Ninh Hoắc Đông lại đột nhiên buông cô ra, hắn nói xong liền rời đi ngay.
“Sơ Địch, tôi sẽ có cách để cô can tâm tình nguyện nhả ra 10% cổ phần”.
[ … ]
Hai ngày sau. Trong khoảng thời gian này, Ninh Hoắc Đông không đến tìm Sơ Địch, cô nhân cơ hội mà có được một đoạn thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi. Nhưng không có sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông cũng không đồng nghĩa với việc Sơ Địch có thể buông lỏng cảnh giác.
Còn về phần Ninh Hoắc Đông, hắn trong khoảng thời gian này luôn ở trong tập đoàn, ngoại trừ phải đi gặp đối tác nếu không hắn chắc chắn cũng sẽ không rời khỏi Ninh thị một bước.
Ngụy Sinh biết hắn có tâm sự nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Chẳng có kẻ nào ngu ngốc lại đi chọc giận Ninh Hoắc Đông. Hai hôm gần đây, Ninh Hoắc Đông nhốt mình trong văn phòng, hắn cứ ngẩn ngơ nghĩ chuyện gì đó, nghĩ đến thất thần.
Như thường lệ, Ngụy Sinh tiến vào đưa tài liệu cần ký cho Ninh Hoắc Đông. Hắn không có đọc kỹ lưỡng đã đặt bút xuống kí, xong xuôi liền ném trả tài liệu cho Ngụy Sinh. Ngụy Sinh nhận lấy, chuẩn bị rời