Sơ Địch được đưa vào phòng phẫu thuật, Ninh Hoắc Đông thì ngồi đợi ở bên ngoài. Hắn chống hai tay lên cằm, tựa lên đầu gối. Cả người hắn ướt sũng, chiếc sơ mi trắng tinh loang lổ vết máu.
Ninh Hoắc Đông không nghĩ đến Sơ Địch sẽ tự tử. Sơ Địch ở trong lòng hắn là một người phụ nữ thông minh, tuy ở bên ngoài cô khuất phục hắn nhưng trong lòng chắc chắn không can tâm.
Ninh Hoắc Đông luôn mong chờ sẽ có một ngày Sơ Địch chống đối, phản kháng hắn. Thế nên hắn làm sao dám nghĩ cô sẽ tự tử...
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Ninh Hoắc Đông liền nhanh như chớp lao đến. Nhưng không phải là ca phẫu thuật đã kết thúc, mà là y tá chạy ra ngoài lấy thêm máu cho Sơ Địch.
Nữ y tá đẩy Ninh Hoắc Đông ra, nói.
“Nhường đường một chút!”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, cơ thể hắn lạnh buốt. Hắn túm chặt lấy nữ y tá, gằn từng tiếng.
“Người phụ nữ ở trong kia có sao không?”.
“Tình hình rất nghiêm trọng, cô ấy mất rất nhiều máu”.
Nữ y tá đại khái nói về tình hình của Sơ Địch cho Ninh Hoắc Đông nghe. Nói xong liền chạy đi ngay. Nhưng cũng rất nhanh đã quay về, lúc trở về, trên tay nữ y tá cầm theo hai bịch máu lớn.
Cảnh tượng trước mắt khiến Ninh Hoắc Đông nhất thời run rẩy. Hắn đứng không vững, cơ thể to lớn lảo đảo ngã về sau, nếu không phải Nguỵ Sinh chạy đến kịp thời, hắn sẽ ngã xuống đất.
“Ninh tổng, anh cứ yên tâm, tôi đã mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho Sơ tiểu thư”.
Ninh Hoắc Đông bấu chặt lấy cánh tay trái của Nguỵ Sinh, móng tay của hắn in trên làn da màu đồng của Nguỵ Sinh.
“Nguỵ Sinh, bác sĩ nói Sơ Địch mất rất nhiều máu”.
Nguỵ Sinh chưa từng thấy dáng vẻ hiện tại của Ninh Hoắc Đông, hắn giật mình. Ninh Hoắc Đông bây giờ là đang sợ hãi sao? Hắn lại có thể sợ Sơ Địch chết trước mặt hắn?
Nguỵ Sinh nói.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
[ … ]
Trải qua phẫu thuật, tính mạng của Sơ Địch coi như được bảo toàn, nhưng vẫn phải quan sát thêm. Bác sĩ nói trong hai mươi tư giờ đồng hồ này, nếu cô có thể tỉnh lại thì mới tính là qua khỏi nguy hiểm, còn nếu như không thì gia đình phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ninh Hoắc Đông có hỏi bác sĩ liệu khả năng Sơ Địch tỉnh lại có trên 80% hay không. Bác sĩ trả lời hắn, tỉnh hay không tỉnh còn phụ thuộc về bản thân cô, nếu như Sơ Địch không muốn tỉnh thì không ai có thể ép cô được. Ninh Hoắc Đông nghe xong câu trả lời liền chết lặng, hắn im lặng đứng ở một góc, giống như một kẻ mất hồn.
Thời khắc quan trọng của cuộc đời Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông đều túc trực bên cạnh cô. Mặc cho Ngụy Sinh có khuyên ngăn hắn thế nào, Ninh Hoắc Đông đều không nghe lọt tai.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi đều rất chậm, giống như là đang dẫm lên trái tim hắn mà bước. Ninh Hoắc Đông lần đầu tiên trong đời biết đau, biết sợ hãi.
Cuối cùng, Sơ Địch cũng chịu tỉnh lại. Cô nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhìn Ninh Hoắc Đông có phần mông lung. Khác hẳn với trước kia, lần này nhìn thấy hắn Sơ Địch không còn trốn tránh nữa mà ngang nhiên đối diện. Cô dường như đang muốn nói cho Ninh Hoắc Đông biết, đến cái chết cô còn không sợ, sao cô có thể sợ hắn chứ.
“Ninh thiếu hiện tại muốn trừng phạt tôi như thế nào đây?”.
Sơ Địch cong khóe môi, chế giễu hắn. Cô tự tử không thành công, dựa vào tính cách của Ninh Hoắc Đông chắc chắn hắn sẽ không để cho cô yên. Ninh Hoắc Đông đã từng nói, hắn sẽ không để cô chết nhưng Sơ Địch đã làm trái lời hắn.
Ninh Hoắc Đông có lẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được cái giây phút cô cầm con dao trong tay và cái giây phút cô cứa nó lên cổ tay, trong người Sơ Địch nhẹ nhõm ra sao. Sơ Địch chưa từng nghĩ rằng thì ra chết cũng là một sự giải thoát.
Ninh Hoắc Đông bật cười, hắn đáp.
“Xem ra cô thật sự muốn chết, năm lần bảy lượt chọc giận tôi như vậy!”.
Ninh Hoắc Đông vốn còn lo lắng cho Sơ Địch, nhưng cô có thể nói ra được những lời này chắc chắn là sức khỏe không còn đáng ngại nữa.
“Tôi một lòng muốn chết, chỉ đáng tiếc Ninh thiếu không thành toàn mà thôi”.
Sống một cuộc sống không khác gì một con thú bị nuôi nhốt, Sơ Địch thật sự không chịu nổi nữa. Trước kia, cô coi Sơ gia là mục tiêu để nỗ lực. Nhưng hiện tại sức lực Sơ Địch đã cạn kiệt, mục tiêu dù có rõ ràng đến đâu cũng lực bất tòng tâm.
“Sơ Kỳ Nhiên về nước rồi”.
Ninh Hoắc Đông đứng dậy. Hắn rót cho Sơ Địch một cốc nước ấm để làm mềm giọng. Cô hôn mê đã hai ngày, đôi môi vừa nhợt nhạt vừa khô khốc, trông rất khó nhìn.
Lời nói của Ninh Hoắc Đông khiến cảm xúc trong lòng Sơ Địch thay đổi. Đôi mắt trong vắt như nước chợt lăn tăn vài gợn sóng nhỏ. Ninh Hoắc Đông có thể đưa Sơ Kỳ Nhiên từ nước ngoài trở về, xem ra là hắn thật sự muốn dùng em trai cô để uy hiếp cô. Cổ phần và em trai, trong lòng Sơ Địch rõ nặng rõ nhẹ.
“Kỳ Nhiên về nước rồi cũng tốt. Chị nó chết, nó cũng thuận tiện an táng hơn”.
Sơ Địch cười, thử dùng câu nói này để thăm dò Ninh Hoắc Đông.
“Sơ Địch, cô lại quên mất, cô là đồ vật trong tay tôi, chừng nào tôi cho cô chết cô mới được chết. Còn