Dưới bầu trời xanh thẳm, sự chám chường và tịch liêu vờn quanh các tòa cung điện.
Giữa sân đình, tàn tạ không thể tả.
Nếu không phải vì căn phòng của nàng còn xuất hiện mấy món đồ, cùng với cái cô bé Tiểu Xuân Đào đang đứng bên cạnh với đôi mắt hơi rưng rưng vì kích động thì, Dung Tiêm Nguyệt còn tưởng mình đang quay về khoảng thời gian của mấy ngày trước, trở lại những ngày ăn dưa muối canh nhạt.
Yên lặng vuốt ve đầu Tiểu Xuân Đào, Dung Tiêm Nguyệt khẽ cười với nàng uể oải nói:"Ta mệt rồi."
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Trong phòng, giường đã có mấy chiếc đệm, bốn góc cũng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tiểu Xuân Đào ngoan ngoãn đi vào dọn sẳn giường cho nàng.
Dung Tiêm Nguyệt cởi giày lên giường.
Tiểu Xuân Đào nhẹ nhàng kéo chăn lên cho nàng, trong mắt lấp lánh tia sáng rạng rỡ tỏ vẻ vui sướng, trên gương mặt thanh thú kia cũng ánh lên một loại cảm xúc khiến người khác nhìn vào không khỏi thương tiếc.
Dung Tiêm Nguyệt tò mò, hỏi: "Làm sao thế?"
Tiểu Xuân Đào hít một hơi, môi cười đáp: "Nô tỳ rất vui ạ!"
Dung Tiêm Nguyệt cũng cứng đờ trước câu trả lời của nàng, đành khoát tay áo ra hiệu Tiểu Xuân Đào đi ra ngoài.
Tiểu Xuân Đào lui xuống.
Nhìn bóng lưng Tiểu Xuân Đào rời đi, trong đầu nhớ đến gương mặt kích động không chứa một sự giả tạo nào trong đó của Tiểu Xuân Đào, Dung Tiêm Nguyệt mới ngửa đầu lên trời thở dài.
Có tệ đến mấy thì Dung Tiêm Nguyệt nàng cũng là một người, trên thì tinh thông thiên văn, dưới thì rành rỏi địa lý, cho dù cũng không đến nỗi sánh bằng bác học, nhưng cũng tạm xem là người có hiểu biết kinh người. Không ngờ khi lạc trôi đến đây, thành cái quỷ gì mà Hoàng hậu bị đày xuống lãnh cung, còn chịu đựng kiếp nạn ăn cơm cạnh canh tàn, để người khác tới cười nhạo cho thúi mặt.
Nếu không phải vì nàng muốn sống bình yên ở đây thêm mấy ngày nữa thì nàng sẽ cho cái loại đàn bà Ý Quý Phi gì gì biết mùi quyền cước của nàng, chứ không phải cái tình trạng để cho người ta cười nhạo vào mặt rồi dễ dàng đuổi ả đi đâu.
Vốn dĩ ôm nghẹn
tức một bụng còn chưa nói, có chỗ nào mà vui vẻ như tiểu nha hoàn nàng chứ!
Thật không hiểu cái con người này: chỉ là một thứ nữ nhỏ bé cũng có thể leo lên cái chức hoàng hậu được!
Dung Tiêm Nguyệt mệt mỏi lắc đầu, sau đó nhắm mắt ngủ.
.........
Không biết đã ngủ được bao lâu, chỉ biết sau khi giật mình mở mắt ra, Dung Tiêm Nguyệt nhận ra trời vẫn còn tối đen.
Ở cái thời đại bên này, cái chuyện mỗi ngày chỉ ăn được hai món khiến nàng không thể thích nghi được, huống chi là cái loại thức ăn có chó cũng không muốn ăn kia. Ngày qua ngày, nàng phải trải qua loại cuộc sống nhàm chán, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi dậy ăn, bởi vì cũng chẳng có việc gì làm nên thậm chí có tỉnh dậy lúc nửa đêm, nàng vẫn có thể ngủ tiếp.
Vốn đang định trở mình, vừa nhắm mắt lại ngủ lần hai thì Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy xung quanh có gì đó không đúng.
Tuy đây chỉ là lãnh cung, nhưng cũng đầy đủ hai gian phòng, một là căn phòng nàng đang nằm ngủ, hai là gian phòng Tiểu Xuân Đào đang ngủ kế bên, bình thường trước khi ngủ nàng thường nghe thấy tiếng dế kêu, thế nhưng hôm nay bên ngoài cửa sổ lại không vang lên bất kỳ tiếng động gì.
Đột nhiên mấy cảnh giết người với máu tanh văng tóe xung quanh lúc nửa đêm xuất hiện trong mấy bộ phim hiện ra trong đầu nàng, trái tim khống chế không được đập nhanh hơn bình thường, Dung Tiêm Nguyệt ôm chăn cố giữ bình tĩnh.
Đang định ngồi dậy xem tình hình thì đột nhiên nghe được một tiếng cười nhạo từ trong bóng tối truyền đến, xâm nhập vào tận trong xương tủy.