Trong ký ức của Tô Diệp Tinh, Lục Dã cũng không phải là vừa vào nghề đã nổi như vậy.
Lúc mới đầu đón anh ở sân bay cũng chỉ có một hai chú mèo hâm mộ.
Vào thời điểm anh đột nhiên trở nên nổi tiếng, hai người họ đã chia tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên hai người bọn cô gặp nhau sau khi chia tay là trong phòng chờ VIP ở sân bay.
Hai người họ, cô ở phía Đông, anh ở phía Tây
Không ai nói với ai câu nào.
Cô lật xem các tạp chí, còn anh thì cầm điện thoại di động chơi game.
Lúc trợ lý xách hành lý đi tới, hai người gần như đồng thời đi ra ngoài, Tô Diệp Tinh đành phải chậm một chút, người này đẩy vali, đi ra trước mặt cô.
Vừa ra khỏi đường làm thủ tục, cô đã nghe thấy tiếng hét như núi gầm, sóng thần, hầu như tất cả mọi người đều liên tục hét lên “Lục Dã”.
Những bản đèn điện và tấm băng rôn xanh đậm cô có thể đứng từ xa nhìn, một cái nhìn lướt qua thì không thể nhìn hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người hâm mộ đứng thành hàng phía trước, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng yêu thích, hai mắt sáng ngời, nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng cách họ một tấm kính, như đang nhìn một tín ngưỡng của mình.
Tô Diệp Tinh lúc đó nhất thời cảm thấy hơi khựng lại.
Cô biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ nổi tiếng.
Nhưng cô lại không ngờ rằng anh lại trở nên nổi tiếng một cách nhanh chóng và vô lý như vậy.
Khi đó, toàn bộ sân bay đều đứng chật ních, người như biển lửa, giống như trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều như tô điểm cho một người đàn ông duy nhất.
Hoa và quà tặng như một biển trời, như đại dương vây quanh lấy anh.
Người đàn ông bị bao quanh trong vòng tròn đấy đẹp trai như một vị thần, anh dường như chính là con cưng của Chúa, ngay tại lúc này ngay tại nơi này chấp nhận sự ngưỡng mộ và tôn thờ của mọi người như lễ vật.
Với sự giúp đỡ của trợ lý, Tô Diệp Tinh phải chật vật lắm mới có thể chen ra khỏi đám đông.
Lúc chuẩn bị rời khỏi sân bay, cô đứng từ xa liếc nhìn lại nhưng chẳng thấy gì, chỉ thấy những tấm bảng bằng đèn leg được người hâm mộ giơ cao cùng với những tiếng hò hét khản đặc.
Lúc đó cô đã nghĩ.
Cô cũng muốn nổi tiếng.
Ít nhất không thể giống như người vô danh phải chật vật lắm mới có thể thoát ra khỏi vòng vây đó.
—
"Đinh" một tiếng, thang máy đã đến.
"Đi, lên thang máy."
Chị Lưu nói xin chào.
Tô Diệp Tinh không nhìn về đó nữa, cô bước vào thang máy.
Tiểu An và những người khác cũng bước lên, chị Lưu nhấn nút số "16", khi thang máy đi lên, chị ấy nói: "Lục lão sư thực sự rất nổi tiếng."
Tiểu An đầy vẻ tự hào nói: "Đúng vậy, năm ngoái lúc Lục lão sư tham gia buổi tiệc tối của CCTV, fan của anh ấy thậm chí đã bao toàn bộ Phố Nam Minh và Tàu điện ngầm Nam Minh. Con đường bên ngoài đài truyền hình người đứng đông như biển lửa vậy đó.”
"Chị nghe nói tiểu An của chúng ta cũng đi mà nhỉ ?”
Chị Lưu trêu chọc.
Tiểu An xoa xoa đầu của mình: "Lúc đó. . . Em cũng chưa có làm việc trong giới mà."
“Chị cũng đâu có bắt em không được đu idol đâu.” Chị Lưu mỉm cười.
Tiểu An cười "he he" mấy tiếng, Tô Diệp Tinh chú ý tới ánh mắt đang dè dặt, thận trọng nhìn mình của cô bé, cô liền không chút khách khí nói: "Muốn xin chữ kí sao ?"
Tiểu An vội vàng gật đầu.
Khóe miệng Tô Diệp Tinh cong lên, ánh mắt ôn nhu dịu dàng: "Tiểu An này. . .Ba của em không có nói với em một câu sao ?"
"Câu gì ạ ?"
"Việc của bản thân bản thân phải tự đi làm."
". . ."
Sắc mặt của tiểu An liền xụ xuống, dáng vẻ nhìn có chút đáng yêu.
Tô Diệp Tinh xoa đầu cô, không nói gì, cụp mắt đi ra ngoài.
"Như này là sao ạ ?"
Tiểu An hỏi.
Chị Lưu nói, "Có nghĩa là chị Tinh Tinh của em đã đồng ý cho em rồi đó."
"Hả? Thật sao ạ."
Tiểu An trông còn đang ngớ người ra.
"Thật đấy, em cứ đợi thêm một lát nữa thì em sẽ biết, Tinh Tinh con bé chính là kiểu người miệng cứng tim mềm." Chị Lưu cũng sờ đầu cô bé và bước ra ngoài.
Nhìn thấy anh trai cầm máy quay phim cũng đi ra ngoài, Tiểu An vội vàng xách theo túi lớn, túi nhỏ cũng đi theo anh ra ngoài.
Studio để chụp quảng cáo ở tầng mười sáu.
Nhân viên bên nhà tài trợ quảng cáo đã đợi trên tầng rồi.
Người tiếp cận chị Lưu là giám đốc thiết kế của thương hiệu, anh ấy gọi rồi giơ tay lên vẫy vẫy, dẫn Tô Diệp Tinh vào nhà kho.
Nhiếp ảnh gia, trợ lý cùng với các nhân viên khác đều đang đợi trong studio, các thiết bị đèn chiếu đã được thắp sáng rực rỡ.
Tô Diệp Tinh phát hiện ra cảnh quay trong studio này thực sự tạo ra một khung cảnh giống như khu vườn của Monet.
Màu xanh tươi, một màu xanh đậm rồi nhàn nhạt, xen lẫn những bông hoa nhỏ màu trắng.
Ngoài ra còn có một ban công vườn được thiết kế hơi nhô ra, ban công cũng được điểm xuyết bởi cây xanh và hoa lá.
Ngay khi bước vào, sẽ có một cảm giác như đang bước vào một khu vườn.
“Đây là nơi để sau này chụp ảnh đôi nhé”, Người hướng dẫn tiếp tục dẫn cô đi thêm một đoạn nữa: “Đây là nơi để chụp ảnh cá nhân”.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện bên trong có ba bốn bức tường tạo bối cảnh, bố cục không giống nhau, đen trắng xám màu nào cũng có, tất cả đều mang lại cảm giác rất cao cấp.
&tin mang theo vẻ tự hào nói: "Nhà thiết kế và nhà tạo mẫu nội thất của chúng tôi đã thảo luận nửa tháng mới có thể bố trí, sắp xếp được như thế này. Nó trông vô cùng hợp với ba bộ quần áo của Tô lão sư đấy."
"Nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu đi."
Các công ty lớn luôn chú trọng về hiệu suất làm việc.
Tô Diệp Tinh không phản đối.
Cô cũng bị gấp gáp về mặt thời gian và chỉ xin nghỉ được một ngày với bên tổ chương trình.
Trang điểm phải phù hợp với trang phục và L.V sẽ chịu trách nhiệm về phần này, vì vậy Tô Diệp Tinh không mang theo đội ngũ tạo mẫu.
Chị Lưu vào phòng họp tiếp tục thảo luận, vì lần này tính chất là giải quyết nhanh chóng nên bên kia vội vàng, còn nhiều chi tiết chưa có thể đi đến thống nhất.
Su Xingxing đi theo nhân viên đến phòng trang điểm.
Bộ đầu tiên là mô hình ở hàng đầu.
Một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc cà vạt hoa màu xanh đậm, bên dưới là chiếc quần culottes màu xám đậm cực có phong cách, vì chất liệu bạc không in nổi nên khi bước đi có cảm giác như dòng nước đang chuyển động, nhưng khi yên tĩnh lại trở nên thanh lịch và rất cao cấp.
Nhà thiết kế còn kết hợp cho cô một chiếc khăn choàng có màu đen sẫm, kết hợp tua rua của chiếc khăn được cố ý đánh rối, tạo cho cô trông có vẻ mỹ miều.
Để phối với bộ đồ này, cách trang điểm cũng có phần cao cấp, không thêm nhiều màu sắc, đánh trọng tâm vào vùng sáng và vùng tối, chỉ có phần bọng mắt được vẽ bằng sequin màu xám bạc——
Khi Tô Diệp Tinh đứng dậy, hầu hết mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Đặc biệt là đôi mắt mèo của Tô Diệp Tinh được kẻ viền mắt hẹp và dài, khi cô cứ nhìn người ta như thế này, đôi mắt ấy dường như. . . nhìn thấu lòng người.
Mọi người có mặt trong hậu trường rõ ràng là bị làm cho sững sờ.
Nhiếp ảnh gia mới ban nãy còn tỏ ra vô cùng uể oải, bây giờ đã rất phấn khích.
Anh ấy liền cầm máy ảnh lên, vội vàng tìm góc chụp rồi chụp hai bức ảnh.
Anh trai quay phim cũng cầm máy lên quay.
Tô Diệp Tinh bước vào phòng studio đầu tiên bên trái dưới sự hướng dẫn của đội ngũ nhân viên.
Bên dưới trắng tinh.
Chỉ có một số thiết kế nhảy màu cao cấp được thiết kế trên dãy tường, còn điểm xuyết thêm một chiếc đèn lớn ở giữa giúp tăng thêm độ sáng cho phòng.
Tô Diệp Tinh bắt đầu làm dáng.
"Được ! Là như vậy đấy !"
"Cực kì đẹp !"
"Niice ! Tiếp đi !"
Các nhiếp ảnh gia bên này của L.V. rõ ràng là đang được trong trạng thái dồi dào cảm hứng.
Liên tục tìm góc chụp, đèn flash của máy ảnh nháy một cách không ngừng.
Khi chị Lưu đi đến, chị ấy đã nhìn thấy cảnh này.
&tin cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh đang tạo kiểu ở trong phòng chụp studio, ông nói "ww" một tiếng: "Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy jseph như thế này, tôi vốn còn tưởng rằng Tô lão sư sẽ không phù hợp với phong cách của L.V. , nhưng không ngờ nó lại rất phù hợp. . ."
Ông vỗ tay, vẻ mặt tràn đầy sự tán dương.
Chị Lưu tò mò nói: "Lần đầu tiên là. . ."
"A, là Lục."
&tin, một người gốc hoa sống ở nước ngoài, rõ ràng là nói tiếng Trung Quốc không hề chuẩn.
“Lục ?” Chị Lưu hơi cau mày.
“Cô không biết cậu ấy sao ?” Còn đang muốn nói cái gì đấy, nhưng lại ngậm miệng lại, lúc chị Lưu chợt tới một người, “Ý của ông là Lục Dã à ?”
"A, đúng rồi, chính là cậu ấy đấy." Nói đến Lục Dã, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Cậu ấy chính là người tôi từng gặp. . .”
Anh bắt chéo hai tay, với vẻ mặt không biết phải diễn tả như thế nào, cuối cùng nói một câu: "Là thiên phú trời ban.”
Chị Lưu ngược lại cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên lắm.
Có rất nhiều người đồng tình với ý kiến như thế này trong ngành thời trang, dù là đàn ông hay phụ nữ đều khó từ chối một người thiên phú như Lục Dã.
Chị Lưu chỉ phụ hoa theo vài câu.
Ở bên này, Tô Diệp Tinh đã thay đến bộ quần áo thứ ba.
Bộ thứ ba là một bộ trắng tinh với phong cách tao nhã, đường cắt may vô cùng đơn giản, điểm khác biệt duy nhất chính là phần eo được khoét rỗng, lúc đi lại sẽ mơ hồ lộ ra khoảng da thịt quanh eo.
Cảm giác quyến rũ ở một tầm cao khác ?
Không phải trần tru.ồng trước mặt bạn, mà là bản thân trong một bộ quần áo kín đáo, chỉ cho phép bạn nhìn thoáng qua. . . một điểm mờ nhạt.
Đặc biệt là khi kết hợp với một chút mật ngọt ánh lên trong mắt của Tô Diệp Tinh, nó tạo ra một hiệu ứng cực kỳ kinh diễm, động lòng người.
Những bông hoa dường như vẫn chưa nở.
Con người ấy như thể vẫn còn ẩn sâu bên trong.
Chỉ khiến người ta muốn lại gần thêm một chút, gần hơn một chút nữa. . .
Nhiếp ảnh gia một lần nữa như được tiêm một liều cảm hứng mạnh mẽ, máy ảnh nhấp nháy không ngừng.
&tin quyết định chỉ đứng