. . . Nhớ anh sao không nói?
. . . Lại đi xem mấy thứ này.
Lời nói lọt vào tai Tô Diệp Tinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh nhất thời không nói nên lời.
Sau năm năm xa cách.
Da mặt của người đàn ông này thế vậy mà đã luyện đến mức càng ngày càng dày rồi đó.
Trước đây cũng chưa bao giờ tự luyến và không cần mặt mũi đến như vậy.
Cô giật giật khóe miệng, "Đúng vậy, tôi muốn xem, anh. . ." Tô Diệp Tinh nhướng mi, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, "Cởi ra nhỉ ?"
Sau đó, cô rõ ràng đã nhìn thấy đôi mắt của Lục Dã tối sầm lại ngay lập tức.
Đôi mắt vô cùng xinh đẹp và sâu thẳm ấy đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh cũng không chớp mắt.
Kết quả Lục Dã lại giương mắt, bên trong ẩn hiện có một tia cười lạnh, hắn cười lạnh một tiếng, thanh âm rất thấp: "Có bản lĩnh rồi."
"Cái gì ?"
Tô Diệp Tinh nghe không rõ.
Lúc này Lục Dã chỉ hơi cúi người xuống, mượn tư thế nhoài lên để đưa điện thoại di động, Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một luồng hơi thở ấm áp.
Người đàn ông này đã nói: "Tư Thăng, 2901, đợi em đến."
Anh nói ra địa chỉ khách sạn.
Ánh mắt vẫn mang theo sự khiêu khích, như muốn nói: tôi, cược, là, em, không, dám, tới.
". . . . ."
Đúng đấy.
Cô không dám.
Cô hèn nhát.
Tô Diệp Tinh ho một tiếng, làm ra điệu bộ giả vờ nhận lại điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
Điều cô không biết là khuôn mặt trắng như sứ của cô bây giờ đỏ bừng đến phấn nền cũng không che được, trong mắt những người quan tâm, cô giống như đóa hoa dâm bụt đang chờ nở rộ.
&tin ở bên cạnh tiếc nuối đứng nhìn, dù không muốn cũng phải thừa nhận.
Người con gái với da trắng tối giản và người đàn ông mặc áo khoác len đen thắt nơ nhẹ đứng bên cạnh nhau, trắng và đen có cảm giác va chạm một cách cực độ, cộng thêm cả ánh mắt của hai người, một người nhìn nhau, một người tránh né, là một cảm giác truyện rất thú vị.
Chỉ nghe thấy có một tiếng "cạch" bên cạnh, và đèn flash lại lóe lên.
&ph hạ thấp người rồi chụp liên tiếp vài bức ảnh, sau đó hài lòng nhìn người trên máy ảnh.
"Jseph, điều này là trái với quy tắc, đồ Lục đã mặc là quần áo riêng của anh ấy."
& tin lên tiếng nhắc nhở.
Tôn Minh, quản lý của Lục Dã ở bên này cũng đã đến, rõ ràng anh ấy cũng nhận thấy hành động của nhiếp ảnh gia L.V., và nói: "Xin lỗi, bức ảnh này không thể sử dụng được."
&ph nói bằng tiếng Trung với giọng đặc rằng nước ngoài: "Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ không đưa nó lên quảng cáo; tôi có thể giữ bức ảnh này một cách riêng tư thôi có được không ?"
"Xin lỗi, trong hợp đồng đã có quy định rồi."
Tôn Minh nói.
&ph cảm thấy có hơi tiếc nuối.
"Ta sẽ không truyền nó ra ngoài, " Anh ấy nói, "Yên tâm đi, tôi biết Lục với Tô là minh tinh, tôi chỉ là. . . "
Lúc này Lục Dã cũng đã đi tới: "Tôi có thể nhìn một chút không ?"
&ph không ngờ rằng ngôi sao nổi tiếng nhất xứ Trung lại tỏ ra lịch sự với một nhiếp ảnh gia như anh, thế là anh ấy liền vội vàng nói: "Vâng, vâng, được chứ."
Anh đưa máy ảnh quacho Lục Dã xem.
Lục Dã nhận lấy chiếc máy ảnh, anh nhìn nó, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
Lục Dã đưa lại máy ảnh cho Jseph và nói một câu: "Gửi lại cho tôi bức ảnh này đi."
"Được !"
&ph cũng không ngờ, cái vị minh tinh này bước qua, thế vậy mà không bắt anh xóa, anh vội vàng cất máy ảnh đi, nhìn vẻ mặt tươi cười của Jseph mà chế giễu một cách kỳ lạ, Jseph vui vẻ cười ha ha nói: "Tôi không thể làm tình nhân của anh đâu, tình nhân của anh đủ nhiều rồi."
&tin ném một cái liếc mắt về phía anh ấy.
—
Bên này, Tô Diệp Tinh đợi một lúc mới nhận ra rằng người sẽ chụp ảnh chân dung đôi với cô là——
" Lục Dã ?"
Cô đứng trong khu vườn của Monet, nhìn sang phòng thay đồ ở phía bên kia.
Vừa rồi, cô nhìn thấy Lục Dã bước vào phòng thay đồ ở đằng kia, một số lượng lớn các nhân viên trang điểm và nhà tạo mẫu cũng ồ ạt đi vào.
Chị Lưu ở bên cạnh cầm văn kiện trong tay lật xem, trong miệng còn nói: “Đúng vậy, ban đầu vốn quyết định là của Phi Vũ và Lục lão sư, nhưng bên phía Phi Vũ lại xảy ra chuyện thành như thế. Vừa hay độ hot của em và Lục lão sư trong chương trình hẹn hò đang cao như vậy, chị nghe nói rằng giám đốc điều hành của L.V. đã xem tập cuối của chương trình trước khi đưa ra quyết định này đấy. . ."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn mặt Tô Diệp Tinh:
"Tiểu tổ tông, bây giờ em không thể nóng nảy từ chối đâu đấy."
Các nhà thiết kế đang thực hiện những thay đổi cho layout cũng như tạo hình của Tô Diệp Tinh.
Cô phối hợp với đối phương, nghe thấy chị Lưu nói vậy, cô chỉ bĩu môi: "Em cũng không ngốc mà."
10 triệu phí làm người đại diện nè.
Hay L.V.
Thế giới này.
Cũng không phải là dễ dàng kiếm tiền.
Mà lúc này, Tô đại tiểu thư, người có vô số cuốn sổ tiết kiệm trong ngân hàng còn có một giám đốc đầu tư chuyên quản lý tài chính cho cô, bày tỏ một cảm giác rất vô căn cứ.
Chị Lưu biết đạo đức làm nghe của cô, phàn nàn:
"Em còn nói mình không phải ngốc sao ?"
Tô Diệp Tinh lè lưỡi, bộ dạng rất nghịch ngợm và đáng yêu, cô nói: "Cần chị quản à."
Phải đấy.
Đúng rồi.
Trong quá khứ, bởi vì Lục Dã, cô đã từng làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.
Nhưng bây giờ không còn nữa.
Đàn ông a.
Đâu mà không có chứ.
Mặc dù kiểu người giống như anh. . .
Tô Diệp Tinh nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, thực sự thì rất hiếm có.
"Đã bắt đầu rồi a."
Lúc này, trợ lý của nhiếp ảnh gia đi tới, vỗ tay, để thu hút sự chú ý của mọi người, tuyên bố.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra Lục Dã cũng đã bước ra khỏi phòng thay đồ.
Anh mặc một chiếc áo khoác da màu nâu kiểu yuppie, áo sơ mi trắng, một đôi chân dài đang bao trùm trong chiếc quần tối màu và một đôi bốt đen cực ngầu.
Khi Lục Dã bước đi, chiều cao vượt trội so với mọi người xung quanh và đáng sợ càng lộ rõ, như thể anh là người duy nhất trong toàn bộ studio.
Mọi người đều ngây ngẩn hết ra.
Tô Diệp Tinh cũng gần như bị làm cho đứng hình, ngơ ngác.
Người này bình thường không ăn diện lắm, ngay cả trong chương trình hẹn hò tình cảm anh cũng chỉ gội đầu và sấy tóc, lúc này tóc được chải ngược ra sau, sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối càng làm cho đường nét khuôn mặt vốn đã sâu và đẹp của anh càng thêm có chiều sâu hơn. Phần sống mũi, xương chân mày tạo ra một độ sâu hút mắt, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng rực rỡ.
Khi anh đến gần, hương thơm thoang thoảng cũng đến gần.
"Bắt đầu thôi, bắt đầu thôi nào !"
Ai đó hét lên.
Lục Dã đi đến bên cạnh Tô Diệp Tinh, và hai người nhìn nhau.
So với bộ đồ của Lục Dẫ, bộ của Tô Diệp Tinh nhẹ nhàng hơn nhiều.
Váy hoa màu trắng, viền váy phù hợp với cảnh Monet, là những bông hoa màu vàng nhạt và xanh lục, phần eo được vén chỉ để lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ da cùng màu với áo khoác của Lục Dã.
Mềm mại, và mang thêm một chút hoang dã.
Hai người đứng cùng nhau, và Jseph lên tiếng chỉ đạo: "Hai người nhích lại gần hơn một chút đi, chủ đề của bộ này là rượt đuổi."
"Đừng trông xa cách như vậy, giống như ban nãy hai người làm đó, tự nhiên một chút, Lục cậu là bên phía đuổi, Tô cô là con nai sừng tấm bị truy đuổi, vừa thuần khiết vừa toát lên chút hoang dã."
Tô Diệp Tinh hơi bị khựng lại.
Cô vô thức nhớ lại đoạn clip vừa rồi cô được xem, cô liếc nhìn sang Lục Dã.
Lục Dã cũng đang nhìn cô ấy, thế nên cô lại vô thức tránh đi, đôi mắt đảo quanh và hơi nghiêng sang một bên, nhưng cô vẫn đang nhìn lại.
"Được đấy, rất tốt, chính là như thế đấy !"
"Tiếp tục !"
"Lục, cậu vươn tay ra. . ."
Tiếng &ph cứ vang lên liên tục không ngừng, Lục Dã đã đưa tay ra, một tay ôm lấy eo thon của cô gái.
Khi những ngón tay của anh bắt đầu mở to ra một cách bất thường, và khi anh ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của người con gái, các đường gân trên da Lục Dã nổi lên, khiến anh hiện lên có cảm giác thèm muốn.
Nhưng khuôn mặt của anh trông lại rất lãnh đạm, ngay cả ánh mắt cũng lãnh đạm, tất cả dụ.c vọng đều giấu ở trong lòng bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo của người con gái kia.
Người con gái đứng bên cạnh tựa hồ không biết làm sao, giống như