Sầm Xuân đi ở phía trước, Ôn Gia đi ở giữa, Giang Mộc và Lục Dã cũng theo phía sau.
Bây giờ một ngày mùa thu mát mẻ, ai cũng không lên tiếng nói câu nào.
Âm thanh duy nhất là tiếng giày sột soạt trên bãi cỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Giađi chậm một bước.
Đầu tiên anh liếc nhìn Giang Mộc, người đang dang tay và làm động tác "Cậu cứ tùy ý đi".
Vì vậy, biến thành Lục Dã và Ôn Gia đi cùng nhua.
Người quay phim liếc nhìn từ phía sau.
Khi cả hai đứng cùng nhau, mới cảm nhận được sự khác biệt.
Dáng người Lục Dã cao hơn một chút, cũng trông gầy hơn một chút. Còn Ôn Gia thì lại xứng danh là một tuyển thủ thể thao thi đấu chuyên nghiệp ra, đi bên cạnh Lục Dã, dù trông anh có vẻ thanh tú hơn một chút nhưng cơ bắp săn chắc lại khiến anh trông mạnh mẽ hơn - tất nhiên, anh cũng rất cao, cũng rất đẹp trai.
Chỉ là, so với Lục Dãm vẻ đẹp như vậy có vẻ. . . là hơi dịu dàng quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như họ xuất hiện ở trong đám đông, ánh nhìn đầu tiên chắc chắn chỉ có thể là Lục Dã.
Ưu tú, điển trai.
Ánh nắng vàng của mùa thu như cắt thành từng mảnh, nó chiếu xuống đôi đồng tử sáng hơn người thường một tông màu của anh, trên làn da trắng nõn quá mức của anh, thực sự có cảm giác mơ mơ hồ hồ như anh bước ra từ thế giới truyện tranh.
Khi Ôn Gia bước đến gần Lục Dã, anh ấy cũng cảm thấy bị áp lwujc.
Tất nhiên anh biết rằng so với anh như thế này, người đàn ông chói lọi, dường như tất cả ánh sáng trên thế giới này đều đang tập trung lại trên người Lục Dã, được các cô gái yêu thích hơn.
Nhưng anh vẫn còn một chút cảm giác không cam tâm.
Huấn luyện viên không bao giờ dạy anh ấy thua cuộc trước khi thi đấu.
Anh mím môi nói: "Cô ấy từ chối tôi rồi."
Giọng nói của Ôn Gia vang lên rất thấp, Lục Dã nói một tiếng "Ừm" một tiếng, giọng nói cũng có vẻ tùy ý: "Vậy thì ?"
"Tôi sẽ không làm khó cô ấy.”
Khi anh nói câu này, đôi mắt của Ôn Gia gần như đỏ lên.
Anh vẫn nhớ như in hình ảnh người con gái mặc váy trắng đánh đàn và hát hò trong bữa tiệc sinh nhật.
Cô có một tâm hồn phóng khoáng, tự do tự tại.
Trước khi bắt đầu mỗi trận đấu, mỗi đêm khuya đẫm mồ hôi ở phòng tập, đều là những bài hát của cô đi cùng anh, anh là fan hâm mộ trung thành của cô, là người luôn biết giữ ranh giới giữa fan và thần tượng.
Bây giờ, các ranh giới bị phá vỡ.
Nhưng anh không thể quay lại.
"Nhưng chỉ cần anh để cô ấy phải đau lòng hay tủi thân gì đó, tôi sẽ tiếp tục hành động.”
Người đàn ông bên cạnh dường như hiểu ý anh, thay vì tỏ thái độ giễu cợt như thường lệ, Lục Dã lại nghiêng người che anh trai quay phim phía sau cho anh.
Anh vỗ vai Ôn Gia, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng là để an ủi.
Ôn Gia thầm nghĩ, từ điểm này mà suy nghĩ thì phong độ của người này quả thật cũng không tồi.
Nghe người đàn ông bên cạnh kéo dài giọng điệu, anh chậm rãi, từ tốn nói: “Yên tâm đi, tôi dù cho có phải để cậu khóc cũng không để cô ấy không đâu.”
Ôn Gia: ". . . ."
Quả nhiên là giống y như lời đồn mà.
Cái miệng, gợi đòn.
Người quay phim đứng phía sau quan sáng, không khỏi thốt lên một câu: "Mối quan hệ của bọn họ hình như rất tốt."
——
Đi dọc theo con đường đá sỏi, họ đi một lúc, liền nhìn thấy một túp lều lụp xụp nằm khuất ở phía sau vườn hoa.
Căn phòng không lớn.
Hai tầng, tầng dưới cùng trông như phòng chờ.
Một nhóm người đi vào.
Ghế sofa, bàn cà phê, đĩa trái cây và trà được đặt trên bàn cà phê.
Có một tấm thẻ đặt trên đó.
Trên tấm thẻ có viết: [Xin hãy đi lên từng người một. ]
Có một mũi tên trên mặt đất, và mũi tên quay về hướng dọc theo ghế sofa đến cầu thang xoắn ốc.
Ngoài ra còn có một mũi tên ra hiệu mọi người được đi lên trên cầu thang dán ở trên.
Lục Dã đút hai tay vào túi, anh ngồi thẳng trên ghế sô pha, vẻ mặt trông không có hứng thú.
Giang Mộc cũng đi theo phía sau.
Sầm Xuân nhìn trái nhìn phải, rồi lại nói với Ôn Gia: "Tôi với cậu kéo búa bao nha ?”
Ôn Gia "Ồ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang: "Tôi đi lên trước."
Sầm Xuân chắp tay: “Đại nhân đại lượng, tiểu nhân nói lời cảm ơn, kiếp sau làm trâu làm ngựa - -- - “
Ôn Gia đã nghĩ thông suốt rồi, như thể tinh thần anh cũng đã tốt hơn, còn có thể đùa giỡn, đánh giá anh từ trên xuống dưới, lắc đầu rồi nói: “Bỏ đi.”
Nói xong, anh nhấc chân bước lên lầu.
"Ý anh ấy là sao cơ?"
Sầm Xuân chỉ chỉ.
"Còn có thể là cái gì nữa, chê cậu yếu ớt đó." Giang Mộc cười lạnh, gần đây anh ấy với đám người Sầm Xuân đùa giỡn cũng đã quen thân, bất quá người này miệng lưỡi độc địa, càng ngày càng biết gợi đòn, "Người ta là dân luyện thể thao, vóc dáng của cậu thì—— "
Anh ấy cũng như đánh gia Sầm Xuân một lượt.
Giọng nói không lớn, nhưng lại có sự xúc phạm cực kỳ mạnh mẽ.
"Anh Lục, anh. . ."
Sầm Xuân cố gắng tìm người anh trai duy nhất của mình.
Nào ngờ, người anhtrai duy nhất thế vậy mà lại ngủ gục trên ghế sô pha.
Anh kinh ngạc: "Anh Lục, tối hôm qua anh đi ăn trộm hay sao vậy ?”
Giang Mộc liếc nhìn Lục Dã một cái, cười chế giễu, nói "Ồ" một tiếng, và nói: "Tôi đoán, anh trai của cậu cũng giống như cậu vậy đó, nên luyện tập nhiều hơn.:”
—
Mọi người đi lên từng người một.
Rồi lại đi xuống từng người một.
Lục Dã là người cuối cùng đi.
Khi đi lên, trời bên ngoài đã tối, từ ô cửa sổ kiểu Pháp ở gầm cầu thang nhìn ra ngoài, ánh đèn của căn biệt thự như viên ngọc sáng trong đêm.
Anh nhìn qua rồi lại đi lên.
Không gian trên lầu được chia thành hai phòng.
Lục Dã đi theo mũi tên và mở cửa một căn phòng.
Một căn phòng rất nhỏ, hình vuông, không có gì trong đó, chỉ có một chiếc ghế đẩu kê sát tường và một chiếc điện thoại treo trên tường.
Một mũi tên trên tường chỉ vào một chiếc điện thoại.
Lục Dã ngồi xuống ghế sofa và nhấc điện thoại.
Bên kia vang lên tiếng "xột soạt", một lúc sau, một giọng nói truyền đến.
"Xin chào."
Giọng nói hơi khó nghe.
Lục Dã không quan tâm lắm: "Xin chào."
Nhưng tiếng vang nhẹ từ micro khiến anh nhướng mày.
Giọng nói của cô đã trải qua hệ thống xử lý và biến thành âm thanh the thé của máy móc.
“Anh là vị khách cuối cùng tôi nói chuyện.” Giọng cô gái không được bình tĩnh, “Đợi lâu như vậy, anh có thấy mất kiên nhẫn không ?”
"Chuyện này có thể nói ra sự thật sao ?"
Lục Dã lên tiếng.
"Ừm," đối phương tựa hồ không ngờ tới người này sẽ trả lời như vậy, giọng nói hơi thé mang theo ý cười: "Xem ra là có chút không kiên nhẫn rồi.”
Nhưng Lục Dã lại không nói gì.
Ánh mắt anh hướng về ống kính máy quay đang tập trung quay anh trên mái nhà nhỏ.
Đó là máy quay để phát sóng trực tiếp.
Quả thật, như những gì Lục Dã đã thấy.
Cảnh tượng lúc này đã hoàn toàn được đăng lên Internet thông qua phòng phát sóng trực tiếp của chương trình “CHúng ta ở bên nhau”.
Sau khi liên tục trải qua ba người, sự xuất hiện cuối cùng của Lục Dã đã vực dậy tinh thần của những cư dân mạng vốn còn đang cảm thấy có hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
[Công thức quen thuộc, người anh Lục Dã quen thuộc. ]
[ Hoang dã vẫn cứ là anh hoang dã nhất, một người không nể mặt ai cả ? ]
[Các bạn không nhận ra rằng, ngoại trừ một cái vị Tinh Tinh nào đó thì anh Lục đối với ai cũng bắn một cách bừa bãi vậy sao ? ]
[+1. ]
[+N. ]
Những người hâm mộ CP thậm chí còn suy nghĩ lung tung:
[Lục ca ca hôm nay cứ ngủ gà ngủ gật, ha ha ha, làm tôi thấy hoài nghi. . .]
[Đừng nghi ngờ ! Nó phải là