Lúc này Tôn Minh đã đến trường quay.
Là quản lý của một ngôi sao hàng đầu, anh ấy thực sự rất bận rộn.
Một đống kịch bản và tài liệu đang chờ anh xem xét, anh cần trao đổi lịch trình với bên trang điểm, cũng như những người khác, trăm công ngàn việc Lục Dã chẳng thèm quan tâm, ngay cả đến thức ăn cho chó anh cũng phải đi mua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, anh đang ngồi ở bàn làm việc, sau khi xử lý xong các bên đối tác cực kì khó chiều, anh nghỉ ngơi một chút, hướng ánh mắt về phía phòng phát sóng trực tiếp của “Chúng ta ở bên nhau” trên máy tính bảng.
Phòng phát sóng trực tiếp được chia làm hai, ống kính máy quay bên trái tình cờ quay cận cảnh vị khách mời nam bên trái.
Trước ống kính máy ảnh với độ phân giải cao, hàng mi dài của anh rũ xuống mi mắt, mang đến cho anh cảm giác u sầu, buồn bã.
Như đang lạc vào trong miền ký ức, một lúc sau anh nói: "Cô ấy rất tốt."
"Có lẽ là do . . . tôi không đủ tốt."
Những lời này đột nhiên đánh thức một ký ức nào đó trong Tôn Minh.
Trong trí nhớ của Tôn Minh, Lục Dã cái con người này là một người đàn ông có tài năng xuất chúng và có mục đích rõ ràng, anh đã có những bước tiến dài trong làng giải trí. Là người luôn thẳng thắn giận lên sẽ xả ra, có vẻ như tràn đầy cảm xúc, nhưng thực tế thì anh chưa bao giờ tỏ ra xúc động trước bất kì chuyện gì, thứ gì, đây chính là một người tâm thép sắc đá chính hiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh còn nhớ có một lần khi quay cảnh trên vách núi, anh cần phải đeo dây cáp rồi đi từ trên vách đá xuống, sau đó đung đưa trên mép vách đá, nắm lấy dây leo bên cạnh——
Rõ ràng là đã tính toán chính xác từ trước, nhưng trong quá trình quay phim vẫn xảy ra chút sự cố.
Khi Lục Dã nhảy xuống, sợi dây thừng ở một bên của phần bảo hộ bị lỏng ra, cơ thể anh ta nghiêng sang một bên rồi cả cơ thể đập thẳng vào vách đá.
Với một tiếng "đùng" vang lên, ngay cả Tôn Minh ở bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn khi nghe thấy nó.
Trên màn hình quan sát của đạo diễn, toàn bộ lưng anh vì cơn đau nên bất giác co lại, và những đường gân nổi trên trán.
Tôn Minh lúc đó định bảo đạo diễn cho ngừng quay phim, nhưng nào ngờ Lục Dã vẫn nghiến răng nghiến lợi để tiếp tục quay cho xong.
Một cú quay từ xa, được thực hiện trong một lần, quá trình vô cùng trôi chảy.
Khi anh đi lên, tất cả nhân viên đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí ngay cả vị đạo diễn thường ngày ít nói, lầm lì cũng vỗ vai anh: “Tiểu Lục này, cậu đã làm rất tốt.”
Nhưng Lục Dã vẫn khăng khăng một hai muốn quay cảnh đó lại lần nữa, anh nói rằng tư thế khi bắt dây leo là không đúng, không thể đưa vào bộ phim được.
Lại phải dày vò quay tới quay lui mấy lần mới kéo dây bảo hộ lên, cả cơ thể của anh liền trực tiếp ngã xuống bên người Tôn Minh, sắc mặt tái nhợt cười khổ nói với Tôn Minh: “Tôn Minh Minh, sợ là phải làm phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện một chuyến rồi.”
Tôn Minh lúc đó đang đứng đỡ anh, chỉ cảm thấy tay toát mồ hôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, người này như thể đều đã mồ hôi đầm đìa.
Khi anh được đưa đến bệnh viện kịp thời, khi đó bác sĩ chụp phim đã mặt mày đanh lại mắng anh một trận, nói rằng anh bị gãy một chiếc xương sườn, thậm chí còn lên án những người nghệ sĩ làm nghề, sao có thể không coi bản thân mình là con người chứ ?
Tôn Minh lúc đó đã chết lặng.
Sau này nhớ lại cảnh tượng này, Tôn Minh vẫn cảm thấy người này thật tàn nhẫn.
Rất tàn nhẫn.
Gãy một cái xương sườn, vẫn còn quaykhăng khăng treo mình trên dây cap, mấy cảnh không thay đổi sắc mặt, lúc xuống còn có thể cười kêu đưa anh đi bệnh viện.
Người như vậy, có gì mà anh làm không được chứ ?
Sau đó, anh thực sự đã từng bước trở thành một ảnh đế.
Thế giới bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông thuận buồm xuôi gió, nói rằng Lục Dã được sinh ra để sống với công việc này, nhưng mỗi Tôn Minh, người đi theo anh lại muốn nói một câu: Anh nên được như thế.
Nếu họ nhìn thấy hình ảnh Lục Dã tự dồn mình vào một căn phòng quanh năm suốt tháng chỉ để biến mình thành nhân vật đó, đôi khi có mấy lần anh thậm chí còn nghĩ rằng Lục Dã bị điên thật rồi—
Bạn nên biết rằng tất cả thành công trên thế giới không bao giờ có chuyện đạt được chỉ sau một đêm.
Lục Dã tùy ý, chiều theo tâm trạng, vui thì dỗ bạn, không vui thì nói lời độc địa, không thèm quan tâm đến bạn, anh sẽ coi bạn như không khí, tóm lại là anh có tất cả——
Nhưng thứ duy nhất là anh không bao giờ yêu đuối.
Anh như khoác trên mình một bộ áo giáp không ai có thể phá hủy.
Không ai nhìn thấy anh yếu đuối.
Nhưng một người như vậy, thế mà Tôn Minh đã từng thấy anh rơi nước mắt một lần.
Tôn Minh vẫn còn nhớ ngày hôm đó là một ngày đẹp trời.
Thời tiết quang đãng, bọn họ phải quay phim từ sáng sớm đến tận khi tối đêm.
Buổi tối sau khi diễn xong, đạo diễn mời họ đi uống rượu, một nhóm người đã đi, Lục Dã dường như có tâm trạng không tốt và uống rất nhiều rượu. Khi trở lại khách sạn, lúc họ đi qua một bãi biển, khi đó có người đốt pháo hoa trên bãi biển.
Những chùm pháo hoa bay lên trời và nổ vang, thật hoành tráng và diễm lệ.
Sau đó Lục Dã người vẫn đang đi theo dòng người, đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào chỗ bắn pháo hoa.
Đi được vài bước, Tôn Minh mới phát hiện người này không đi theo mình, vội vàng quay lại, liền thấy người này đột nhiên đưa tay về phía mình: "Tôn Minh, đưa điện thoại cho tôi."
Tôn Minh vô thức đưa điện thoại cho anh.
Sau đó, lại nhìn thấy Lục Dã nhấn một vài phím trên điện thoại di động của mình, sau đó thực hiện một cuộc gọi.
Có lẽ là do say rượu, tay không nhạy lắm, vô tình chạm vào loa ngoài, Tôn Minh nghe thấy một giọng nữ phát ra từ loa ngoài của điện thoại di động.
Sau đó, anh nhìn thấy điều khó tin nhất trong cuộc đời mình.
Sau tiếng của người phụ nữ bên đó vang lên, Lục Dã thế vậy mà đã rơi nước mắt.
Một giọt rất nhỏ, ẩn chứa trong đôi mắt sáng màu của anh, làm choáng váng pháo hoa ở phía xa, đẹp đẽ và . . . như thể đang xuất thần.
Trong màn đêm xanh tươi, Lục Dã dường như bị giọng nói đó làm cho nghẹn lại.
Đột nhiên bên kia cũng không còn âm thanh nào nữa.
Người đàn ông cầm điện thoại di động dường như đột nhiên hình thành một kênh bí mật với đầu bên kia của điện thoại, người ngoài không thể truy cập được.
Chỉ là hai người bọn họ ở đó.
Tôn Minh dừng một chút, vừa định tiến lên một bước, liền nghe thấy Lục Dã trầm giọng nói: "Là do anh. . . . . không đủ tốt sao ?”
Giọng nói yếu ớt cầu xin, suýt chút nữa khiến Tôn Minh cho rằng bản thân đã nghe lầm.
Anh không khỏi nhìn về phía Lục Dã, lúc này bờ vai rộng thẳng tắp của người đàn ông như bị ảnh hưởng của rượu và pháo hoa thu nhỏ lại trong màn đêm.
Tôn Minh không bao giờ nghĩ rằng một Lục Dã như thế, một người được vô số cô gái theo đuổi để tỏ tình, sẽ có một khoảnh khắc như vậy.
Đối mặt với người phụ nữ không quen biết ở đầu bên kia điện thoại, anh tự trách hỏi đầu dây bên kia: "Có phải là do anh không đủ tốt không ?"
Ở bên đó rất yên tĩnh.
Sau đó, liền cúp điện thoại.
Lục Dã đứng trong bóng đêm, khi Tôn Minh nghe điện thoại, anh chỉ thấy một chút nước trên má anh được màn đêm dịu dàng chiếu sáng.
Tôn Minh lúc ấy thầm nghĩ:
Có lẽ trăng tròn thì khuyết.
Anh được rất nhiều người yêu mến, thế nhưng bản thân lại chẳng thể nào có được người mình yêu nhất.
—
Tô Diệp Tinh ngủ thiếp đi trong phòng âm nhạc.
Có lẽ là đêm qua ngủ không ngon giấc, giấc mơ cứ kỳ lạ khác biệt, nhân vật trong giấc mơ cứ đến rồi lại đi.
Chỉ có một cảnh hiện lên một cách rõ ràng.
Vào ngày sinh nhật ba năm trước, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Là một dãy số lạ.
Khi kết nối, bên đó không vang lên tiếng nói nào.
Trong màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có bên ngoài những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, có những chùm pháo hoa mà Trình Mạt đã sai người chuẩn bị bắn cho cô.
Pháo hoa lớn như được nở rộ giữa không trung.
Tâm hồn vui sướng, Tô Diệp Tinh nhận ra người bên kia là ai.
Cô không nói.
Bên kia cũng không nói lời nào.
Chỉ có một tiếng thở nhẹ.
Ngay khi cô cho rằng cuộc điện thoại sẽ tiếp tục như vậy, người bên kia đột nhiên nói: "Là do anh. . . .Không đủ tốt sao ?”
Giọng nói rất kỳ lạ, xuyên qua micrô, âm điệu dường như bị bóp méo, đặc biệt là câu nói “Tô Diệp Tinh" gần như nghẹn lại trong cổ họng.
Tô Diệp Tinh tự mắng mình mất trí.
Thế vậy mà lại thực sự nghĩ rằng Lục Dã sẽ hỏi câu hỏi này với giọng điệu yếu ớt gần như là tự trách.
Ngay trước khi cô định nói, đèn trong phòng đã được bật lên.
Trunfh Mạt, Đàm Tiểu Việt đã bước vào với bánh ngọt trên tay và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cô, Tô Diệp Tinh vô thức cúp điện thoại.
...
Tô Diệp Tinh mở mắt ra, ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào mí mắt cô, cô chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng mới có thể hoàn toàn tỉnh lại.
Lâm Nghêu và Cố Giảo dường như đã ra ngoài.
Đắp một tấm chăn màu xám, Tô Diệp Tinh muốn đứng dậy, mới phát hiện ra Lục Dã vậy mà lại đang ngủ ở bên trái cô.
Một vị trí không xa cũng không gần, chỉ là nơi chúng ta có thể nhìn thấy nhau.
Lúc này, ánh mắt anh nhìn cô ngược sáng, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.
"Em đã mơ thấy gì ?"
Giọng anh rất trầm.
Tô Diệp Tinh nghẹt thở, cô ngay lập tức nói: "Em mơ thấy có một lần anh say rượu, gọi điện thoại cho em."
Lục Dã bị câu nói này của cô làm cho sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, Tô Diệp Tinh xin thề cô nhất định nhìn thấy, lại thấy anh nhẹ nhàng nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Cho nên, em còn mơ thấy anh nữa à ?”
". . ."
Đây gọi là tự luyến đó.
“Phải đấy,” Tô Diệp Tinh chớp mắt nhìn anh, cô liếc nhìn camera ở cuối phòng, khi đứng dậy, chăn rủ xuống, cô dùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào bụng dưới của Lục Dã, kéo dài âm thanh nói, “Nhớ anh rồi.”
Tia ẩn ý trong mắt cô gái giống như một sự quyến rũ.
Cái lúm đồng tiền giống như một con tiểu yêu ngây thơ và táo bạo nhất trên thế giới.
Con tiểu yêu này vừa chạm vào liền rời đi, đi đến cửa, lúc đẩy cửa ra còn quay đầu nhìn anh một cái.
Lục DDã không nhúc nhích.
Nằm nhoài cả người ra, cảm nhận những đường lưu thông máu đang chảy trong cơ thể, anh nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, Lâm Nghêu mở cửa đi vào: "Lục lão ——"
Ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào lọt vào đôi mắt đang mở của Lục Dã, nốt ruồi dưới đôi mắt đào hoa như nước mắt đột nhiên bị đỏ bừng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Những lời Lâm Nghêu muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ họng.
Lục Dã đứng lên: "Có chuyện gì ?"
"À, không sao đâu," Lâm Nghêu nói, "Chỉ là cơm, cơm đã chuẩn bị xong, nên tôi lên bảo anh đi ăn cơm."
Lục Dã đẩy cửa bước ra ngoài trước.
—
Khi Tô Diệp Tinh đi đến bàn ăn trong phòng khách, cô mới phát hiện hầu hết các vị khách đã ngồi xuống.
Sầm Xuân dùng thìa gõ vào bát và đĩa: "Cảm ơn Tam đồ lão sư và Giang lão sư đã làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn như thế này nhé !”
Tô Diệp Tinh ngồi xuống: "Kết quả bỏ phiếu nấu đồ ăn tối lần này là tam đồ và Giang lão sư à ?”
Giang Mộc "hừ" một tiếng.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới chú ý tới cái tạp dề trên người anh, còn ám mùi đồ ăn nồng đậm.
Anh cởi tạp dề và mang bát súp nấm kem cuối cùng ra.
Tô Diệp Tinh phát hiện ra trên bàn đầy . . .
Chà, bít tết đã được áp chảo đến đen.
Súp nấm có lẽ đã là một thành phẩm, nên ngược lại thì không có gì sai sót.
Còn có cánh gà, gà tẩm bột chiên giòn, mì ý, khoai tây chiên. . .
Tất cả đều được nướng trong lò, nhưng còn có một số thậm chí còn. . . .bị cháy.
"Ra được một nửa thành phẩm, “ Giang Mộc gật gật liên tục, “Đừng để ý.”
Làm sao Tô Diệp Tinh có thể không để ý..
Một miếng gà tẩm bột chiên giòn.
Có lượng calo cao.
Một miếng khoai tây chiên.
Calo đang bùng nổ.
Một miếng mì ý.
Lượng carb cao.
Tô Diệp Tinh dường như nhìn thấy cân nặng không ngừng tăng lên của cô.
Tuy nhiên, xét đến việc phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, cô không còn cách nào khác ngoài việc giữ một nụ cười nghiêm chỉnh, tử tế: "Không sao. Giang lão sư đã cố gắng hết sức rồi mà.”
Giang Mộc gật đầu: "Đúng rồi."
". . ."
Được rồi.
Lúc này, Lục Dã đi tới, theo sau anh là Lâm Nghêu, người vẫn đang đi những bước nhỏ, khi anh ngồi xuống, Tô Diệp Tinh mới phát hiện ra chỉ có bảy người trên bàn.
Còn thiếu mất một người.
Ôn Gia không có ở đó.
Lục Dã dường như hiểu được ý của cô, và khẽ khịt mũi, giọng điệu mang theo chút hả hê, gợi đòn: "Ôn lão sư được chỉ điểm đi minidate rồi.”
"Ôn lão sư ?"
Tô Diệp Tinh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Như thế nào mà. . . . lại không phải anh ?
Lục Dã nhún nhún vai: "Chắc là do Ôn lão sư đã rất cố gắng để biểu hiện đó.”
Tô Diệp Tinh: . . .
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: . . .
[Tại sao những lời của Lục lão sư nói nghe hơi . . . giống như trà* ? ]
[Đừng nói là nghe có hơi nữa, vì nó chính là trà đó.]
Khóe miệng Giang Mộc hơi nhếch lên, nhìn sang Tô Diệp Tinh, rồi lại nhìn Lục Dã ——
Lục Dã nhìn vào mắt anh và mỉm cười: "Bữa ăn này của Giang lão sư. . . .”
"K, F, C ?”
Giang Mộc loay hoay bận tối mày tối mũi trong bếp nửa ngày và cảm thấy những dụng cụ nhà bếp đó khó xử lý hơn nhiều so với những chiếc máy móc, thiết bị quay phim đó, lúc này nghe thấy những lời của Lục Dã nói, anh không vui liền phản kháng lại: “Vậy thì bữa ăn đó của Lục lão sư là. . . yến tiệc nhà nước ?"
"Cảm ơn anh đã khen nhé."
Giang Mộc: . . .
Cả khung chat toàn những từ [ha ha ha ha].
[Giám đốc Giang: Không cẩn thận là liền nói ra lời thật lòng ngay.