Tô Diệp Tinh chơi hết bài này đến bài khác.
Những phím đàn piano xen lẫn đen trắng dường như trở thành cả thế giới của cô, ở thế giới này, tinh thần của cô vô cùng tự do tự tại, dịu dàng.
Trong ống kính máy quay, khuôn mặt như tuyết, ánh mắt như nhuốm màu mật ong, như lạc vào cả bầu trời đầy sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cô trở nên phấn khích, những đầu ngón tay đang khảy đàn của cô dường như cũng được nhuộm bởi ánh sao, âm nhạc của cô cứ tuôn trào, chiếu trong phòng phát sóng trực tiếp.
Những bình luận bình thường luôn nhảy liên tục nhưng bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh.
[Cuối cùng cũng hiểu được fan của cô ấy một chút. ]
[Như ánh sao rơi xuống trần gian. ]
[Tôi vốn chỉ là người hâm mộ nhan sắc của cô ấy thôi, nhưng bây giờ, tôi đã trở thành một người hâm mộ chân chính luôn rồi. ]
[Em gái Tinh Tinh đang đàn cái gì vậy ? ]
[Ánh trăng của Achille-Claude Debussy. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh trăng chiếu vào phòng phát sóng trực tiếp chương trình “Chúng ta ở bên nhau.”
Sau đó, nó trở thành những bài hát hoang tưởng được phun ra của Franz Schubert.
Cô chơi từ Johannes Brahms đến Franz Wagner, rồi từ Franz Wagner đến Liszt, Bach, Arrau. . . . . .
Những nốt nhạc như bay nhảy, rồi vượt ra khỏi những đầu ngón tay cô như một yêu tinh, xoay tròn trên những phím đen trắng. . . . ..
Ánh sao rơi xuống, chiếu lên cơ thể cô.
Giờ phút này, cô đẹp đến nghẹt thở.
Ôn Gia nhìn chằm chằm như bị thôi miên, như thể anh lại một lần nữa được nhìn thấy cô gái mặc váy trắng đó tự do tự tại hát trong bữa tiệc sinh nhật.
Trong lòng anh xuất hiện cảm giác mừng rỡ, nhưng cũng có chút buồn bực.
Ôn Gia nhịn không được, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cột đèn, đôi mắt anh như lấp lánh ánh sao, anh dường như tràn đầy tự hào, mà anh cũng như đang đắm chìm trong thế giới của cô.
—
Đàm Việt lại không có nhiều ý tưởng văn học như vậy, anh vẫn đang cầm điều khiển từ xa, và dưới sự chỉ dẫn của ông nội, anh đã tăng âm lượng TV trong phòng khách, liên tục hỏi ông già tinh thần khỏe khắn, đang đeo một gọng kính dày ngồi bên cạnh: “Ông nội, như thế nào rồi ? Đã đủ lớn chưa ạ ?”
"Đủ rồi, đủ rồi, con đừng ồn ào, đừng có làm vướng bận ông nghe bé con đàn piano.”
Ông già với khuôn mặt hai bên thái dương đã nhăn nheo lại, vội vàng xua xua tay.
Đàm Việt bĩu môi.
Nhưng cuối cùng lại không nói gì và lặng lẽ xem chương trình phát sóng trực tiếp của “Chúng ta ở bên nhau” đang được chiếu trên TV.
Trong ống kính máy quay, chị gái của anh có vẻ như đã thay đổi diện mạo, không phải là bộ dáng hôi hám khi còn bé khăng khăng coi anh là đứa em trai nhỏ bé của cô, mà là bây giờ cô thế vậy mà lại có chút. . .xinh đẹp ?
Được rồi.
Cũng hơi xinh đẹp đấy.
Đàm Việt chua chát nghĩ, chị gái anh chơi piano thực sự rất giỏ, giỏi đến mức có thể mê hoặc cả người em trai cô đây.
Đèn trong phòng khách đã tắt.
Tất cả những gì còn lại là màn hình TV, còn có âm nhạc.
Ông lão im lặng, khẽ gõ theo nhịp trong tay, một lúc sau, đột nhiên nói: "Bé con vẫn giỏi như thế."
"Đúng."
Đàm Việt cũng lẳng lặng phụ họa theo một tiếng.
“Không phải là con biết cái đó. . . ừ thì, là ghi âm đó ? Ghi âm lại cho ông đi mau lên.” Ông lão ra lệnh, "Ghi âm xong, ông lại đưa cho dì của con một bản, bảo dì của con tự đến đây nghe con gái mình đàn như thế nào."
"Dì con .. . .”
Đàm Việt có vẻ bối rối.
"Làm sao, cái này mà cũng có thể làm khó con à ?" Ông lão vuốt râu trừng mắt.
"Con đã đã. . . chặn dì luôn rồi.”
Đàm Việt nhắm mắt lại và dũng cảm nói.
"Cái gì ?" Ông lão nói, "Đen cái gì * ? Anh làm con bé đen à ? Lần cuối cùng ông gặp con bé, con bé vẫn khá trắng trẻo mà nhỉ.”
". . . . ."
Đàm Việt khẽ ho khan một tiếng, giải thích nói: "Là chặn đấy ạ, là kiểu con đã kéo số điện thoại của dì vào danh sách chặn rồi, dì ấy không thể gọi điện cho con được, cũng không thể nào gửi tin nhắn cho con được.”
"Cái gì ? Cái tên cháu trời thần đất lỡ này ! Thế vậy mà dám đối xử với dì mình như thế đấy à ?”
Ông già cầm cây gậy lên và định đánh Đàm Việt.
Đàm Việt liền luống cuống nhảy từ trên ghế sa lên: "Ông nội ! Ông nội ! Dừng lại, dừng lại ! Cái cây gậy chống của ông cứng lắm, ô ô. . . . . "
Sau khi bị đánh vào mông, Đàm thiếu gia tác qua tác quái, sờ mông nói: "Được, được, bây giờ con liền ngay lập tức kéo dì ấy ra lại, tiếp tục làm tiểu điệp viên, làm cái loa chạy bằng cơm cho dì ấy, được không ạ ?"
Lúc đó ông lão mới thở hổn hển rút nạng cất về chỗ cũ, ngồi lại lên ghế sô pha.
Ông lão thở dài: “Tính tình của người dì này của con rất ngang ngạnh, giống y hệt như bé con vậy, nói không quan tâm là sẽ không quan tâm. . .”
Đàm Việt lại không nhịn được nói: "Ông nội, ông nói ngược rồi ạ, đáng lẽ ra phải là chị họ của con giống y hệt dì của con mới đúng chứ ạ, làm sao có thể nói là dì giống chị được ạ.”
"Lại trả treo nữa rồi đấy !"
Đàm Việt lại ăn một một cú nữa.
Đàm Việt: . . . .
"Đã hiểu chưa hả ?"
Đàm Việt không dám giở tính giở nết nữa.
"Con hiểu rồi."
anh thở dài.
Lấy điện thoại di động ra, bấm bấm một vài cái, kết bạn rồi gửi một vài đoạn video Tô Diệp Tinh chơi piano cho dì của mình.
Ông lão nhấc kính lên xuống để điều chỉnh, híp mắt lo lắng: "Dì của con trả lời con chưa vậy ?"
"Dạ chưa."
Đàm Việt cho ông lão xem màn hình điện thoại.
Ông lão lại thở dài một tiếng nữa: “Người dì này của con tính tình trái tính trái nết, cũng không biết con bé giống ai, tức giận kiểu gì với con gái mình mà đã năm năm rồi. . .” Lúc nói ông có chút rơm rớm nước mắ: “Bé con của ông một mình lăn lộn ở bên ngoài chịu không biết bao nhiêu khổ cực nữa”.
"Cứ nhìn cháu gái của Hứa gia đi, được cưng chiều đến mập mạp trắng trẻo, thoạt nhìn đã biết là được ăn ngon ngủ tốt, không giống bé con của nhà mình, gầy đến mức chỉ còn một bộ xương sườn. Con bé đến ăn cũng không dám ăn bậy ăn bừa, ăn mà như chim mổ mồi, tất cả đều là do lỗi của dì con đấy, cương gì với con gái mình chứ, lần trước ông nội của con khăng khăng nhét thẻ ngân hàng cho bé con, thế mà bé con cũng không cần. . . .”
"Còn có cái cậu con trai kia, đẹp trai như thế nào, tên gọi là gì đấy nhỉ, con cho người đi nghe ngóng thử một chút xem thân phận thế nào, vì dù sao ánh mắt của ông cũng rất đúng, hơn nữa cậu ta nhìn thì cũng có chút xứng với bé con của ông đấy. . . .”
Đàm Việt ngồi bên cạnh nghe đến mức lỗ tai cứ cảm thấy lùng ba lùng bùng.
Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ.
Càng già càng giống con nít.
Đối với người chị họ này của anh, lớp filter mà ông nội tô vẽ lên đã lớn đến 18000 dặm luôn rồi.
Ngoại hình này của anh Lục, thế vậy mà chỉ gọi là có hơi xứng thôi á . . . .
Đàm Việt đảo mắt nhìn đồng hồ phía trên, đã hơn tám giờ, đột nhiên nói: "Ông nội, con gọi cho chị một cuộc điện thoại nhé ông ? Không phải là ông nhớ chị ấy sao ?”
"Không phải là đang ghi hình là không thể gọi điện thoại sao ?”
"Chị ấy có một tiếng lận.”
Đàm Việt trong lòng thầm nói "Em xin lỗi nhé, chị gái" trong lòng, sau đó lấy điện thoạ, nhấn nút bấm số rồi gọi đi.
Tắt rồi.
". . ."
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Đã gửi WeChat.
Đàm Việt là một người vô cùng đẹp trai: [Ông nội muốn nói chuyện điện thoại với chị. ]
Quay số một lần nữa, lần này cô nghe máy.
"Chị."
Tô Diệp Tinh nói "ừm" ở đầu bên kia điện thoại, sau đó Đàm Việt lại nói "hả": "Nếu mà là điện thoại của em thì chị cúp à ?”
Tô Diệp Tinh ngồi ở đầu giường.
Cô vừa mới đàn piano xong một cách trôi chảy, lúc này Đàm Việt liền hỏi cô câu này, cô lại từ tốn, chậm rãi nói: "Đàm Tiểu Việt, chúng ta là anh em họ plastic, cũng không phải ngày đầu tiên mà em biết."
Đàm Việt lại “hừ” một tiếng.
Liếc mắt đưa điện thoại cho ông ngoại, lại cầm thêm một cây gậy: "Nói chuyện với chị gái của con như thế đấy à.”
". . . . ."
Đàm Việt như muốn nhảy dựng lên: "Ông nội, chị ấy mới là người cúp máy của con trước !"
Anh cảm thấy thật không thể tin được.
Ông lão nói: "Bé con của ông bây giờ là minh tinh, rất bận rộn, nếu con không có việc gì cũng đừng quấy rầy tới bé con."
". . . . . "
Đàm Việt cảm thấy hoàn toàn chán nản: "Coi như là con hiểu rồi. Trong gia đình chúng ta, đàn ông đều vô dụng, chỉ có chị họ con mới là bảo vật bảo bối đồ thôi.”
"Không ra thể thống gì cả, con thân là một người đàn ông, sao có thể đi so đo với bé con là con gái chứ, " Ông lão nói với anh một câu, lúc tiếp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười,