Nhưng rõ ràng, Trình Mạt đã nghiêm túc tin điều đó.
Cô lẩm bẩm luyên thuyên một tràng, cuối cùng đưa ra kết luận: [Xem ra những chú chó nhỏ * trong quá khứ của tớ đều không đủ tốt, bọn họ vậy mà con luyên thuyên mồm miệng nói với tớ là đàn ông mỗi ngày một hai lần đã là rất ghê gớm rồi. ]
Tô Diệp Tinh: . . .
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ như vậy, Lục Dã thực sự cũng khá . . . OK chứ nhỉ ?
Nghĩ đến đây, cô không kìm được cầm điện thoại di động lên tìm kiếm "Đàn ông một đêm. . . .”
Đến khi cô định thần lại, trang web đã bấm dừng ở chỗ "Người đàn ông làm chuyện ấy bao nhiêu lần trong một đêm".
". . . . . "
Đến cũng đến rồi.
Tô Diệp Tinh đỏ mặt bừng bừng, ngồi đọc xong tất cả các loại bình luận thần thánh kia.
Lúc này cô mới nhận ra rằng chú chó nhỏ mà Trình Mạt nói quả thật là không sai chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Dã phải nói là thực sự . . . . tài năng xuất chúng sao.
Mặt Tô Diệp Tinh đỏ đến sắp bốc khói, điện thoại đột nhiên rung lên mấy hồi.
Tô công chúa . . .
Tô, công, chúa. . . . .
À, Lục Dã.
Tô Diệp Tinh suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại, cô bình tĩnh lại rồi nhìn vào màn hình điện thoại.
Tin tức rất nghiêm chỉnh
Tô công chúa: [ Bầu chọn tối nay em bầu cho anh. ]
Tô công chúa: [Nếu không. . . .]
Khóe miệng Tô Diệp Tinh vô thức cong lên một đường.
Tô Tô: [Nếu không thì sao ? ]
Tô công chúa: [Nếu không. . .]
Anh đã gửi một bức ảnh của Tô công chúa đang nhìn vào màn hình với đôi mắt đẫm lệ.
Tô Diệp Tinh cười “phụt” một tiếng và gõ chữ: [Anh làm gì con bé rồi ? ]
Tô công chúa: [Có lẽ là do con bé nhớ Lục đại gia gia đấy. ]
". . . . ."
Tô Tô :[Cút, đồ vô liêm sỉ. ]
Tô công chúa: [Em lại nghĩ đi đâu rồi ? Ý anh là, chó con nhớ chó con. ]
Nói xong Lục Dã lại bổ sung một câu: [Anh cũng nhớ Lục đại gia gia ] Anh nói: [Khi nào thì em chịu dẫn theo Lục đại gia gia đến để anh thăm hả ? ]
Tô Diệp Tinh nghĩ đến lúc cô gửi Lục đại gia gia đến chỗ cửa hàng chăm sóc thú cưng, ánh mắt đáng thương, ngơ ngác của Lục đại gia gia khi nhìn cô.
Cô. . . .
Cũng có hơi hơi nhớ rồi.
Nhưng khi cô nhớ đến video giám sát mà chủ cửa hàng thú cưng đã gửi cho cô khi họ đang chăm sóc chú,
Lục đại gia gia chân trước còn ba bước lùi một bước tiếc nuối nhìn cô, rơm rớm nước mắt, nhưng chân sau vừa mới bước vào cửa hàng thú cưng, hình như chú lại rất vui vẻ, chạy khắp nơi đuổi mấy chú chó con ——
Tô Tô: [Ha ha, yên tâm đi, Lục đại gia gia sẽ không nhớ anh đâu. ]
Tô công chúa: [Có vẻ như nó giống em đấy ]
Tô Tô: [? ? ? ]
Lục Dã không trả lời cô nữa.
Kì kì quái quái.
Tô Diệp Tinh nhìn rồi đặt điện thoại sang một bên.
Rồi nó lại rung lên lần nữa.
Tô Diệp Tinh cầm điện thoại lên, trên mặt còn nở một nụ cười, nhưng dòng chữ "Hứa Ninh An” đã được hiển thị trên màn hình.
Cô sửng sốt một chút, lúc cầm lên nhấc máy, giọng nói dịu dàng của Hứa Ninh An truyền đến:
"Mạt Mạt nói cậu có thể nghe điện thoại vào lúc này."
"Ừ, " Tô Diệp Tinh cười cười, "Làm sao mà cái gì cô ấy cũng nói với cậu hết.”
Hứa Ninh An đầu bên kia cũng cười: "Có lẽ là do cậu ấy không giữ riêng mình biết được."
Hai người cười một hồi.
Sự hiểu biết ngầm từ nhỏ đến lớn khiến Tô Diệp Tinh hiểu rằng người này sẽ không gọi điện mà không có mục đích gì cụ thể.
"Nói đi, chắc hẳn là nhất định có việc quan trọng mới khiến cho một người bận tối mặt tối mũi như cậu phải gọi cho tớ nhỉ ? Cậu tuyệt đối đừng nói là bởi vì em gái của cậu đấy nhé."
"Cũng quả thật là vậy, " Hứa Ninh An tiếng cười nhạt đi, nghiêm túc nói: "Tinh Tinh, thực xin lỗi, tính tình Hân An ương ngạnh gây phiền toái cho cậu nhiều rồi."
Anh trở nên nghiêm túc như vậy, Tô Diệp Tinh không dám nữa trêu chọc anh thêm nữa.
"Không có việc gì, Hứa Hân An tùy ý, thích gì làm đó cũng không còn là chuyện mới ngày một ngày hai mà.”
Hứa Ninh An bên kia cũng cười: "Cậu không phải cũng vậy sao ?"
Hai người lại cười.
“Cũng đúng đấy.” Tô Diệp Tinh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trời trăng tròn treo cao, sắc trời đang thay đổi, mấy ngày nữa sẽ vào mùa đông, cô thở dài, “Tớ quả thật cũng rất tùy ý.”
Khi muốn hẹn hò yêu đương với Lục Dã cô liền làm như thế.
Khi muốn tiến vào giới giải trí cô liền làm như thế.
"Tinh Tinh. . . “ Anh do dự không nói, một lúc sau mới nói: "Hôm nay tớ có gặp chú.”
"Ba tớ ?”
Khi Tô Diệp Tinh đột nhiên nghe thấy cái tên này, cô liền cảm thấy choáng váng.
“Chú hỏi về cậu, hỏi cậu bao giờ về.” Hứa Ninh An dừng lại một lúc rồi lại nói: “Trông chú có vẻ, cũng rất không dễ chịu.”
"Tại sao lúc ông ấy ăn chơi, có phụ nữ khác ở bên ngoài, sao không thấy ông ấy khó chịu ?”
Tô Diệp Tinh trực tiếp cúp điện thoại.
Một lúc sau, khi cô tự trấn tĩnh lại, mới gửi cho anh một tin nhắn.
Tô Tô: [Xin lỗi, nhưng tớ không muốn nhắc đến. ]
Hứa Ninh An: Không sao cả, là do tớ lỗ mãng. ]
Tô Diệp Tinh đặt điện thoại sang một bên.
Đến cuối cùng cô chọn không nhìn đến nữa.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian buồn nhất của mình, muốn đi tìm để trò chuyện với ba.
Nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là hình ảnh ba cô, người luôn hiện lên trong trí nhớ cô là người đàn ông điềm tĩnh và đáng tin cậy, đã ôm qua eo một người phụ nữ rồi đi vào khách sạn, còn cô đã đợi bên ngoài khách sạn cả đêm.
Gió mùa thu càng về đêm càng lạnh.
Nhưng cô ngoan cố không chịu đi vào khách sạn, chỉ cứ đứng đợi bên ngoài cho đến sáng hôm sau, khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, người ba kiêu hãnh của cô bước ra.
Cô nhìn ông bằng ánh mắt chất vấn.
Người ba tao nhã của cô vừa đẩy kính vừa nói: "Tinh Tinh, con đừng tùy ý muốn làm gì thì làm như vậy, ba còn có cuộc họp."
Ông cứ nhìn cô một cách dịu dàng và trách móc.
Còn cô gái vẫn ngồi trong khoang lái phụ của ông, từ bên ngoài nhìn vào, khuôn mặt cũng trẻ như cô, đôi mắt nai long lanh như nai vàng ngơ ngác, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng tái nhợt.
Vào thời điểm đó, Tô Diệp Tinh trong sự hoài nghi đã quyết định buông bỏ người cha này
sau đó. . . .
Tô Diệp Tinh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, càng không muốn nghĩ tới.
Trong hai mươi năm đầu đời của cô, thế giới giống như một viên kẹo được đóng gói đẹp đẽ, mặc dù có một số điều không hài lòng, mà sau đó, gói kẹo từ từ được gỡ ra.
Sau đó, chất đường bên trong như đã sớm thay đổi chảy hết ra ngoài.
Cô lúc ấy mới chạm vào thực tế của thế giới.
...
Tô Diệp Tinh quay lại và nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Côchỉ cảm thấy rằng mặt trăng giống như ngày hôm đó.
Hoàn hảo đến mức như giả dối.
Chiếc điện thoại cạnh gối rung lên.
Cô không muốn nhìn nữa thì có tiếng gõ cửa.
"Ai ?"
Cô nói bằng một giọng âm mũi
"Anh.”
Giọng nói của Lục Dã lại truyền đến.
Tô Diệp Tinh cảm thấy bị sửng sốt một hồi, thật lâu sau mới đi đến mở cửa ra.
Lục Dã còn chưa rời đi, trên tay cầm ly sữa.
Tô Diệp Tinh nhìn hơi nóng trên thành cốc sữa, không biết vì sao, hơi nóng như lọt vào mắt cô.
Lục Dã hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Làm sao vậy ?"
"Không có gì."
Chỉ làTô Diệp Tinh vừa tiến lên một bước liền ôm eo anh.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông này như được truyền lại cho cô một lần nữa.
Quen thuộc quá, thoang thoảng mang một chút mùi cỏ cây, cũng có chút thoang thoảng mùi sữa tắm.
Bàn tay cầm ly sữa của người đàn ông vụng về giơ lên, một lúc sau như thể bất lực, cũng vòng tay ôm lấy, hất cằm lên vai cô: "Làm sao vậy ?"
Giọng nói đó ấy vang lên bên tai cô một cách vô cùng quyến rũ.
Trong mắt của Tô Diệp Tinh hiện lên một tầng sương mù, chỉ là ôm chặt lấy anh như thế, cô cũng không nói lời nào.
Anh thở dài.
Anh cũng không nói.
Một lúc sau, Tô Diệp Tinh sững sờ, ngẩng đầu lên và nhìn anh với vẻ khó tin.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Lục Dã đỏ bừng từ vành tai đến cổ, ủ rũ nói: "Cái này cũng không phải lỗi của anh."
"Anh cũng chỉ một người đàn ông bình thường."
". . . ."
Tô Diệp Tinh cúi đầu nhìn xuống.
Ai ngờ, người như có vẻ đã điều chỉnh bản thân, hơi xoay người, ghé sát vào tai cô thì thầm gì đó, Tô DiệpTinh nghe vậy liền đỏ mặt.
"Biến đi."
Bây giờ, có nỗi buồn nào cũng không cánh mà bay hết rồi.
Nhưng Lục Dã đột nhiên vỗ đầu cô, đối mặt với cô, đôi mắt hoa đào cong cong, trong miệng nói: "Vừa khóc vừa cười, ăn mười cục phân.”
"Này !"
Tô Diệp Tinh đấm anh, nhưng không thể nhịn được cười.
Lục Dã vừa né vừa nói, "Được rồi, sữa thì phải cần uống rồi."
Tô Diệp Tinh mới không đánh anh nữa..
Cô uống một ngụm sữa, liếc nhìn camera rồi chậm rãi nói: "Nhớ nói với đạo diễn Tồi đấy nhé."
Phía sau màn hình máy quay, vẻ mặt đau khổ của đạo diễn Tồi, nói với Tiểu Lý bên cạnh: “Tiểu Lý này, một lát nữa cậu nhớ phải cắt ra đấy nhé, chép lại cho tôi trước khi cắt.”
“…Ồ.” Tiểu Lý tựa hồ đã hiểu ra, “Không phát sóng sao ?”
Đạo diễn Tồi lộ ra nụ cười nham hiểm: "Chờ sau này đi đã."
Trong ống kính máy ảnh, cô gái hai má đỏ bừng, người đàn ông đứng xoa đầu cô, lại bị cô đánh liên tục, nhưng cô không tức giận, nụ cười trên mặt rất tà mị và dịu dàng.
Trời ạ.
Đạo diễn Tồi thầm nghĩ, hợp biết bao nhiêu.
Khiến cho một kẻ già như ông cũng nhịn không được muốn yêu đương luôn rồi.
—
Phòng phát sóng trực tiếp của chương trình hẹn hò đều đã tối om rồi.
Đột nhiên, nó sáng lên.
Những người hâm mộ đang buồn ngủ khi duyệt trang web theo thói quen treo trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên có một ánh sáng rực rỡ trong mắt họ, tinh thần liền trở nên phấn chấn hơn hẳn.
[Mười giờ rồi đấy ? Thế mà vẫn còn đang chiếu sao ? ]
[Như này là do có hoạt động bổ sung nào hay sao ? ]
[Cảm ơn đạo diễn, mỗi ngày tôi sống là nhờ vào hít thở cơm cho giữa Tinh Tinh và Dã Dã đấy nhé. ]
Một người hâm mộ quen thuộc với lịch trình của chương trình nói: [Lúc này, các khách mời có lẽ là sắp sửa đi ngủ rồi, hmmm chẳng lẽ là bầu chọn trước khi đi ngủ sao ? ]
[Nhưng thường thì bỏ phiếu cũng không công khai mà nhỉ ? ]
Một hàng ghế sofa màu be đã được nhìn thấy trong máy ảnh.
Trên chiếc ghế sofa lùn bên cạnh là một chậu cây kim tiền.
Không có ai xuất hiện trong ống kính máy quay,
Trên ghế sô pha cũng chẳng xuất hiện người nào.
Chậm rãi có một người đi vào.
Là Lâm Nghêu.
Cô vẫy tay với máy quay: "Xin chào mọi người, đạo diễn yêu cầu chúng ta bỏ phiếu lần nữa. Bởi vì tối hôm qua Lục lão sư và Tô lão sư không có ở đây, nên cuộc bỏ phiếu này không có gì thú vị."
Cô mím miệng, làm ra động tác lắc lắc hai tay để thể hiện sự nhàm chán, sau đó tìm một chỗ của ghế sô pha rồi ngồi xuống
Người đến sau cô thế vậy mà lại là Giang Mộc.
Giang Mộc vẫn là với vẻ mặt mệt mỏi với thế giới đó, khoanh tay trước ngực và ngồi xuống một nơi cách Lâm Nghêu xa nhất.
Lâm Nghêu nhìn anh: "Đạo diễn Giang, anh cũng quá là không nể mặt tôi rồi đấy nhỉ ? Ít nhiều gì thì chúng ta cũng đã từng có một buổi hẹn hò đó !”
"Chính là không nể mặt đấy.”
Giang Mộc nói: "Với cả ngày đó, tôi rõ ràng đang hẹn hò với một con mèo."
Lâm Nghêu: ". . ."
Coi như anh đủ ghê gớm đó.
Cô không nói lại ai, thì thẳng thừng lựa chọn không nói nữa.
Giang Mộc nhìn cô, có lẽ cảm thấy hơi có lỗi nên anh cũng nhích qua ngồi xuống một chút.
Nhưng chỉ có một điều duy nhất: ngồi xổm mông.
Cả khung chat của phòng phát sóng trực tiếp đều bật cười.
Sau đó là đến Sầm Xuân, và Cố Giảo.
Hai người Sầm Xuân và Cố Giảo cùng đi vào, có lẽ họ đã thành lập một nhóm hai chị em, và hai người này giống y hệt như đôi bạn cùng tiến, đi cũng có nhau, không bao giờ tách rời.
Chỉ là lại có thể khiến người ta nhìn ra được, giữa hai người họ. . . không có tình cảm gì đặc biệt.
[Thành thật mà nói, thì tôi cảm thấy là Xuân Xuân cũng có hơi thông minh. ]
[Đúng vậy, anh ấy thân là một idol tham gia chương trình hẹn hò, anh ấy nên ở đây để thu hút người hâm mộ, nếu mà tham gia chương trình vì để tìm đối tượng hẹn hò thật thì không phải chỉ có chờ mà fan bỏ chạy hết hay sao ? ]
[Nói như vậy chẳng khác nào nói Xuân Xuân đến tham gia chương trình vì tâm cơ riêng ? ]
[Nhưng đôi khi trông cậu ấy như bị ngốc thật vậy đó. ]
Có rất nhiều cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng vì những người đang ngồi lót dép hóng ở đây chủ