Nhiệm vụ mới ?
Tô Diệp Tinh cau mày, Giang Mộc đã quay người rời đi, Hứa Hân An cũng đứng lên đi theo.
Bây giờ, chỉ còn lại hai người trong phòng chiếu phim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhấc chân muốn rời đi, nhưng Lục Dã đã chậm rãi, từ tốn đi tới bên cạnh cô: "Sao không hỏi anh một câu ?"
"Về chuyện anh bị NG đó hả ?"
Tô Diệp Tinh mỉm cười, đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng đã bị bàn tay của người đàn ông bao phủ lên phía trên.
Một chút vết chai trên đầu ngón tay anh rơi áp lên mu bàn tay thanh tú của cô, suy nghĩ của cô đột nhiên quay về buổi thử vai ngày hôm đó, khi anh dùng mười ngón tay siết chặt bàn tay của cô.
Đổ mồ hôi, nóng bỏng như muốn bốc lửa.
Ngoài ra còn có những vết chai, và khi chúng chạm vào bàn tay cô, những vết chai đó khiến da cô hơi ngứa.
Cô ngước mặt lên, nhưng bắt gặp một đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh có vẻ như có một sự nghi ngờ, anh muốn hôn cô dưới ống kính camera.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Dã đã buông cô ra, đút bàn tay còn đang che mu bàn tay cô vào túi, uể oải đứng dậy, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, điềm đạm: “Con người anh á, trước khi quay phim có một thói quen.”
Anh nói xong câu này thì im bặt, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Tô Diệp Tinh không khỏi "ừm" một tiếng: "Rồi thì ?"
Lục Dã tiếp tục: "Vào buổi tối trước khi quay phim, anh sẽ xem lại tất cả các cảnh sẽ quay vào ngày hôm sau, rồi ngồi ngẫm và thấm nhiều lần cho đến khi anh có thể đảm bảo chắc chắn là sẽ không có sai sót nào, vì vậy. . ." Lục Dã hơi hếch cằm lên, Tô Diệp Tinh cảm thấy vẻ mặt đó của Lục Dã xem ra là rất kiêu ngạo, ngông cuồn, “Anh cực kì ít khi bị NG.”
"Vậy thì sao ?"
Tô Diệp Tinh không hiểu tại sao anh đột nhiên đề cập đến điều này.
Không ngờ, Lục Dã chỉ liếc cô một cái, ánh mắt đó cũng không biết vì sao lại trở nên thâm thúy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, anh chỉ đứng thẳng người nói: "Cho nên, em không cảm thấy anh rất lợi hại sao ?"
"không nghĩ vậy."
Tô Diệp Tinh trợn tròn mắt.
"Lục lão sư, Tô lão sư, đi ra ngoài nghe nhiệm vụ này !"
Sầm Xuân đứng bên ngoài lại hét gọi vọng vào.
Tô Diệp Tinh "A" một tiếng, sau đó mở cửa ra, nhìn thấy Lục Dã sải chân dài đi tới, mang theo một luồng gió lướt qua.
". . . . .."
Tô Diệp Tinh chậm rãi đi đến phòng khách.
Đêm đã đến gần.
Đèn trong phòng khách được bật sáng trưng.
Những ngọn đèn màu thấp thoáng trên bãi cỏ đã được bật lên, lấp lánh rực rỡ.
Các khách mời đều đã tập trung trong phòng khách, Sầm Xuân đang cầm một thẻ nhiệm vụ trong tay và Lâm Nghêu đứng bên cạnh anh cũng đang thấp thó, ló đầu nhìn
Đại tiểu thư Hứa Hân An tính tình nóng nảy, cảm thấy mất bình tĩnh, trừng mắt nhìn Sầm Xuân, yêu cầu anh đọc tấm thiệp cho cô nghe.
Những người còn lại cũng đang ngồi trên ghế sofa.
Khi Sầm Xuân nhìn thấy Lục Dã và Tô Diệp Tinh xuất hiện, bản thân như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, anh ấy trực tiếp đẩy tấm thẻ nhiệm vụ nhét vào tay Lục Dã: "Lục lão sư, hay là anh đọc đi ?”
Gần đây anh cũng coi như là rất sợ Hứa Hân An, cái cô đại tiểu thư này mọi lúc mọi nơi đều nổi cơn tam bành, không khiến người ta cảm thấy đáng ghét, nhưng có đôi khi cũng khiến người ta cảm thấy tiêu hóa không nỗi.
Tấm thẻ bị nhét vào tay Lục Dã, Hứa Hân An liền ngay lập tức ngậm miệng, không lên tiếng nói câu nào nữa.
Kể từ ngày cô đến đây, sau khi cô bị anh cho ăn một vố quê không ngốc mặt lên được, thì cô có chút rụt rè với anh.
Tô Diệp Tinh ngồi bên cạnh Cố Giảo.
Cố Giảo giúp cô vuốt gọn lại mái tóc, hôm nay Tô Diệp Tinh không búi tóc mà để xõa, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ xõa trên vai, tôn lên làn da trắng nõn cùng đôi mắt ôn nhu.
Cô nhìn sang Lục Dã nói một câu “cảm ơn cô”.
Cố Giảo cũng cười ấm áp: "Không có chi."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn mở.
Cảnh vừa rồi đã lọt vào mắt xanh tinh tường của cư dân mạng, nó đương nhiên được đón nhận nồng nhiệt.
[Đoàn đội yêu thích Tinh Tinh nồng hậu quá. ]
[Ai mà có thể không thích một cô gái dễ thương fufu mềm mại như vậy được chứ ? ]
[Nói đi nói lại thì ngay cả ảnh đế, người vốn nổi tiếng cứng như sắt thép cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của một cô gái ngọt ngào. ]
Trong ống kín máy quay, thân hình Lục Dã cao ráo, chiếc áo len đen không những thể hiện sự duyên dáng mà thậm chí còn làm nổi bật tinh thần trẻ trung nổi loạn của anh.
Lục Dã lật thẻ nhiệm vụ lên, lông mi dài hơi cụp xuống, dồn sự tập trung vào tấm thẻ, sau đó lại nâng lên: "Ồ ? Tôi đọc nó sao ?"
"Được thôi."
Anh uể oải, điềm tĩnh nói:
"Các vị khách mời của “Chúng ta ở bên nhau, chào buổi tối.
Vị khách mời mới đến đây cũng đã được hai ngày rồi, đã cảm thấy quen thuộc hơn chút nào chưa ?
. . ."
Thanh âm của Lục Dã thật sự rất êm tai, giọng nói đó truyền trong biệt thự phòng khách, trong trẻo lạnh lùng, thậm chí nghe vẫn có chút từ tính, giống như sương mù xuyên qua rừng cây rơi vào tai người ta.
". . . . Một buổi hẹn hò riêng tư sẽ diễn ra
Chúc tất cả mọi người vui vẻ. "
Hứa Hân An nghe không hiểu, nhíu mày: "Ý của chương trình là sao nhỉ ?"
Lâm Nghêu ngược lại vừa nghe đã hiểu, và nói: "Cho nên, lần này là chọn ngược lại ? Khách mời bên phía nữ chúng tôi sẽ lật thẻ, chúng tôi đến chọn sao ?"
"Bingo !"
Sầm Xuân búng ngón tay một cái.
Nói xong câu này, người nhân viên mặc áo trùm đen đi vào camera, đặt trước mặt các khách mời nữ mỗi người một tờ giấy và một cây viết.
[Đây có phải là tranh vẽ không ? ]
[Lúc khách mời phía bên nam thì được in, còn đến lượt khách mời bên nữ thì phải vẽ á ? ]
[Bạn học Tam Đồ: SOS, trình độ của học sinh tiểu học sắp bị bại lộ rồi. ]
Trong phòng phát sóng có người bật cười.
Lâm Nghêu lúc trước đã từng đăng tải một bức vẽ trên blog cá nhân của mình, nghe nói là do cá cược thua nên bị bắt phải vẽ một bức tranh, mà cái người hình que diêm đó. . . . ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng.
Lâm Nghêu quả nhiên thực sự lo lắng và giơ tay: "Nếu không biết vẽ thì sao ?"
[. . . .]
Tô Diệp Tinh nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, nó khiến cô cảm thấy buồn cười: "Tam đồ, không có bảo cô vẽ.”
"Sao lại không bảo vẽ ? Đây không phải là bút sao, còn cái này không phải là giấy sao ?"
Lâm Nghêu nhặt giấy và bút lên, và khi tầm mắt của cô rơi vào cây bút mực nước màu đen trong tay, nhận ra điều gì đó, bất giác đưa mắt nhìn sang Tô Diệp Tinh.
Tô Diệp Tinh gật đầu: "Vẽ tranh nên dùng bút có màu mới đúng chứ."
"Đúng, đúng rồi nhỉ."
Lâm Nghêu giống như được tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Tô Diệp Tinh mỉm cười.
Phòng phát sóng trực tiếp dường như cũng bừng tỉnh, không khỏi trầm trồ:
[Như này mà cũng có thể nhận ra sao, nó rất chi tiết. . .]
[Quả nhiên Tinh Tinh của chúng ta thực sự rất thông minh. ]
[Phí lời ! Để Lục Dã nhìn trúng thì đương nhiên là không đơn giản rồi ! ]
[Mà tôi chỉ tò mò, đạo diễn yêu cầu làm cái này để làm gì vậy chứ. . . .]
Lúc này, giọng nói của đạo diễn Tồi sau khi đã qua chỉnh âm vang lên: “Mọi người viết lên giấy câu muốn nói với vị khách mời mà mình thích nhất, sau đó các vị khách nam sẽ bốc thăm—”
Trái tim của Tô Diệp Tinh lỡ một nhịp.
Lục Dã nhận ra chữ viết tay của cô.
Cô không khỏi nhìn Lục Dã , anh đang khoanh chân ngồi trước sô pha, dáng vẻ uể oải, điềm tĩnh nhìn cô, anh nhướng mày về phía cô.
". .."
Lúc này Hứa Hân An như suy nghĩ một lúc, đột nhiên có điều muốn nói: "Đạo diễn, không phải là bốc thăm đại sao ? Lỡ như có người nhận ra chữ của mình thì sao? "
Vừa nói, cô vừa cảnh giác nhìn Tô Diệp Tinh.
Tô Diệp Tinh: . . .
Đạo diễn Tồi cũng không tức giận khi bị cắt ngang, tiếp tục nói: “Tờ giấy viết xong sẽ giao cho bên đội ngũ của chương trình.”
“Đạo diễn, sao nói mà anh còn thở không ra hơi vậy.” Lâm Nghêu cũng trêu chọc.
Đạo Diễn Tồi ở sau ống kính máy quay ngồi vuốt râu, nhưng thanh âm không thay đổi: "Chú ý, câu nói nhất định không được chứa các từ ngữ có ám chỉ đối tượng hay phương hướng.”
"Xin bắt đầu."
Tô Diệp Tinh nhận lấy tờ báo.
Cô không biết phải nói gì với Lục Dã.
Có vẻ như có rất nhiều điều để nói, nhưng dường như cũng không có gì để nói.
Bút cứ đặt ở trên giấy một hồi, Hứa Hân An đột nhiên nghiêng người.
Trong máy quay, từng vị khách nữ đều cúi đầu lặng lẽ viết gì đó lên giấy, trong khi các vị khách nam lần lượt nhìn