[Phải đấy, Lục lão sư sao có thể đoán trúng vậy trời ? ]
[Tại sao Tinh Tinh lại là "." chứ. ]
Cửa phòng phát sóng trực tiếp cũng đang không ngừng suy đoán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Máy ảnh tập trung quay khuôn mặt của Lục Dã.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia dường như có những ngôi sao vỡ vụn, anh khẽ cười một tiếng, đút một tay vào túi: “Muốn biết sao ?”
Tô Diệp Tinh vội vàng gật đầu.
"Anh không nói cho em biết đâu."
Lục Dã nói.
Tô Diệp Tinh: ". . . ."
[Cười chết ! Anh Lục , em nói với anh biết trước nhé anh cứ thế này thì sẽ không thể theo đuổi được con gái nhà người ta đâu đó! ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[nhanh! Ai ra đây đánh chết cái tên cẩu nam này coi ! ]
[Hu hu cái cách nói chuyện đáng ghét thật đấy]
Lúc này, cửa phòng phát sóng trực tiếp gần như quay súng lại bắn quân mình.
Tuy nhiên, Lục Dã, người được gọi là "tên cẩu nam này", dường như không nhận ra sự đáng ghét của bản thân mình, và chỉ mỉm cười với Tô Diệp Tinh.
Tô Diệp Tinh thực sự muốn đi lên cắn cho anh một cái.
Đáng tiếc là.
Có camera.
Cô thầm thở dài.
Đạo diễn Tồi ở phía sau máy quay “ho” một tiếng.
Tiếng ho này dường như nhắc nhở Lâm Nghêu, một ngôi sao chương trình tạp kỹ, thế là cô cũng cũng ho: "Vẫn còn mà, những tấm còn lại mọi người đã chọn hết đâu."
Vừa nói, mặt cô càng đỏ bừng.
Sầm Xuân nhìn xung quanh trái phải và chọn một lá thư có ghi dòng chữ [ Bạn là phong cảnh của tôi].
“Đạo diễn Giang và Ôn lão sư thì sa đây?” Sau khi chọn xong, anh hỏi.
Ôn Gia liếc nhìn Giang Mộc, thấy anh ấy đang khoanh tay trước ngực, lúc này lại duỗi tay cầm lấy mảnh giấy có dòng chữ [Tôi muốn xem phim có bạn đóng.] đặt ở trên bàn.
Do đó, Ôn Gia là người phải chọn tấm lá cuối cùng có dòng chữ [Bạn có thể mua cho tôi một cốc trà sữa không ? Người đạo diễn không cho tôi uống.]
[Có chút khó đoán đấy nhé, vì sao đạo diễn Giang lại không chọn cái phiếu có chữ trà sữa chứ, lại mù quáng đoán trà sữa là cô gái Tam Đồ ! ]
[Đạo diễn Giang căn bản không quan tâm Tam Đồ, đã hiểu chưa vậy, rõ ràng người ta chỉ muốn có một "bộ phim" thôi. ]
Máy quay lướt qua khuôn mặt của các khách mời nữ một cách đúng lúc.
Hàng lông mi của Tô Diệp Tinh hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên mặt Cố Giảo lại lộ ra nụ cười, Hứa Hân An nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Lâm Nghêu dần dần biến mất, lúc này lộ ra vẻ mặt điềm tĩnh, trầm lặng hiếm thấy.
Giọng nói của đạo diễn Tồi lại vang lên rất đúng lúc: "Chúng ta hãy chúc mừng—"
Đạo diễn Tồi dừng một chút rồi mới nói: “Sầm lão sư cùng Cố lão sư !"
Sầm Xuân được một phen thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mặt "tuyệt vời quá đi" và giơ nắm đấm ra cụng với Cố Giảo một cái.
[. . .Quả thật rất có lý do để nghi ngờ rằng hai người này tham gia chương trình hẹn hò chỉ để dưỡng sinh cho lấy lại sức thôi.]
Đạo diễn Tồi lại tiếp tục: "Đồng thời, chúng ta hãy chúc mừng Lâm lão sư và Ôn lão sư, Giang lão sư sẽ cùng một cặp vối Hứa lão sư !”
[. . . . ]
[Cái cách ghép Cp gì mà rối tung rối mù thế này. ]
[Vậy là, cặp vợ chồng ngồi xổm của tôi đã bị phá hủy ? Thay đổi thành sự kết hợp của vua của các vị vua, và sự kết hợp của hình ảnh à ? ]
[ Cười chết đi được, cái gì tổ hợp vua của các vị vua, tổ hợp gì mà hình ảnh ở đây, NB, nhân tài từ xa xưa đã xuất hiện để bình luận rồi à. ]
Tô Diệp Tinh cũng cảm thấy rằng cái trò cười của chương trình hẹn hò này . . . giống như một chiếc xe đụng chạm tá lả, một giây trước va vào chiếc váy xanh, giây tiếp theo lại va vào chiếc váy đỏ.
Cũng có rất nhiều cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Nếu nhìn như vậy thì, cái mẫu giấy mà Hứa đại tiểu thư viết bảo muốn cùng xem viết là viết cho Lục lão sư sao ? Lâm Nghêu muốn uống trà sữa, nhưng đợi đến khi Giang lão sư chọn xong, khuôn mặt cô ấy cũng không đỏ bừng nữa, cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, vì vậy . . . nó có lẽ là dành cho Giang đạo diễn rồi ? ]
[Chết tiệt, cặp đôi ngồi xổm mông của tôi là sự thật việc thật nhưng có điều lại là BE rồi oe oe oe]
[Tôi chỉ ngưỡng mộ mỗi mình ảnh đế, thế vậy mà lại có thể chọn trúng Tô lão sư chỉ bằng một cái quét mắt. ]
Đạo diễn Tồi lại hắng giọng.
"Bây giờ, đối tượng cùng hẹn hò đã được chọn, địa điểm và nội dung cho buổi hẹn hò," Đạo diễn dừng lại, "Sẽ phải giữ bí mật."
Các khách mời được một phen lên tiếng phàn nàn oán trách.
Lâm Nghêu nói, "Tại sao lại không tiết lộ nó ngay bây giờ ?"
Giọng nói đã qua chỉnh sửa của đạo diễn Tồi nghe có hơi méo mó, không chân thật, ông cười nói: "Nếu bây giờ mà chúng tôi tiết lộ thì sẽ không có gì ngạc nhiên nữa cả."
"Được rồi, giải tán."
Các hoạt động được tổ chức chương trình sắp xếp đã kết thúc.
Các khách mời được tự do hoạt động riêng lẻ.
Tô Diệp Tinh giảm tốc độ đi lại cho đến khi cô đi song song với Lục Dã.
Cô nhìn Lâm Nghêu và Sầm Xuân đang láo nháo, đùa giỡn ồn ào trước mặt cô, giọng nói hạ thấp xuống: "Làm thế nào mà anh có thể đoán ra đó là của em vậy?"
Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh, quay đầu lại, thấy Lục Dã dừng bước, ánh sáng từ hành lang chiếu vào đôi mày và đôi mắt phóng túng của anh, thế vậy mà anh lại trông có một cảm giác dịu dàng, ôn nhu.
Anh cười: "Tinh Tinh a.”
Tô Diệp Tinh trước kia đã từng rất thích nghe anh gọi cô là "Tinh Tinh", hai từ bình thường mà người khác cũng thường gọi cô như vậy, thế vậy mà khi phát ra giữa môi và răng của anh lại mang theo một ý nghĩa rất khác biệt, hoặc là gần gũi, hoặc là dịu dàng, cưng chiều, hoặc là nghiến răng nghiến lợi để gọi. . . .
Lúc này, dường như thời gian như được quay ngược trở lại.
Anh nói: "Sao em vẫn cứ như hồi đó thế, chẳng có kiên nhẫn gì cả.”
Nói xong, anh lại đưa tay ra.
Su Tô Diệp Tinh liếc nhìn sang ống kính máy quay rồi né đi: "Đừng có mà hành động bát nháo đấy."
Lục Dã đút hai tay vào túi và bắt đầu bước đi trở lại, lớp ảo mềm mại được sơ vin vào chiếc quần tây đen với một kiểu lười biếng mềm mại, nhưng giọng nói lại trầm tĩnh: "Rất dễ đoán mà.”
Lục Dã ngẩng đầu, ánh mắt không biết nên nhìn nơi nào, thanh âm truyền đến, trong trẻo đến mức có thể nhìn thấy đáy: " Tô Diệp Tinh, em luôn có lời muốn nói với anh, nhưng gần đến lúc nói lại không muốn nói.”
"Vì vậy, tất cả những điều này liền biến thành một cái dấu chấm tròn.”
Giọng anh đều đều, như thể anh đang nói về một điều gì đó tầm thường, dễ như trở bàn tay.
Nhưng trái tim của Tô Diệp Tinh lại như bị một cơn gió lướt qua, khuấy động mặt hồ yên ả.
Cô không hiểu.
Năm năm đã trôi qua.
Tại sao Lục Dã. . . . vẫn hiểu rõ về cô như vậy.
Anh kể lại gần như chính xác cảm giác của cô lúc đó.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Nhưng có vẻ như không có gì để nói.
Thế là tất cả những thứ đó lại biến thành một cái dấu chấm đơn giản, không hơn không kém.
“Tô Diệp Tinh.” Lục Dã đột nhiên lên tiếng, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng mọi thứ chỉ là liên tục vuốt đầu cô.
Tô Diệp Tinh che cái đầu lại, vênh mặt lên: "Mà này."
Lục Dã theo chiều cao của cô mà cúi đầu xuống: " Tô Diệp Tinh, lại nhìn anh như vậy."
"Hửm ?"
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã.
Tuy nhiên, Lục Dã lại liếc nhìn anh trai quay phim đang đi theo phía sau và rút tay lại, như thể không có hứng thú: "Đại ca, chương trình hẹn hò của các anh. . .. không cho khách mời nghỉ ngơi à ?”
Anh trai camera cười một cách ngờ nghệch: “Làm theo hợp đồng thôi.”
Lục Dã thở dài, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Tô Diệp Tinh bên cạnh có thể nghe thấy: "Chọi bánh bao vào đầu chó thì một đi không thấy lối về.”*
". . . . ."
Bây giờ, Tô Diệp Tinh không quan tâm đến tròn tròn, méo méo gì nữa cả.
Cô lườm anh, mà không biết tại vì sao, bản thân thế vậy mà lại bật cười luôn.
“Tạm biệt,” cô vẫy tay với đầu dây bên kia, “Lục. . . cẩu.”
“Tạm biệt.” Lục Dã cũng phất phất tay, trong giọng nói mang theo một tia mỉm cười, “Tiểu thư bánh bao nhé.”
Tô Diệp Tinh: . . .
Thôi bỏ đi.
So đo với một tên cẩu này làm gì.
Cô khịt mũi và quay trở lại phòng.
Để lại Lục Dã dựa vào tường, lông mày hơi nhướng, khóe miệng mỉm cười.
—
Không lâu sau khi Tô Diệp Tinh về phòng, cô xách túi đi đến phòng tập thể dục, nơi cô tập aerobic và rèn luyện thể chất, cô trở về phòng và tập hai động tác yoga. Sau đó luyện thanh giọng rồi mới đi tắm.
Tắm rửa xong, đội ngũ nhân viên của chương trình đến đưa điện thoại di động, đợi đến khi thu di động lại bình chọn một lần nữa, bận tối mắt tối mũi cũng đã là 11 giờ tối.
Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Một ngày ở Ngôi nhà tình yêu này còn mệt hơn một ngày cô đi diễn.
Cuối cùng đợi đến khí khó khăn lắm mới làm qua loa các bước chăm sóc da rồi thay bộ đồ ngủ, không lâu sau cô liền ngủ thiếp đi trên giường.
Chỉ là không biết có phải là do gần đây có tiếp xúc quá nhiều với Lục Dã rồi không mà Tô Diệp Tinh lại mơ thấy anh.
Trong mơ, anh còn trẻ hơn bây giờ, tóc cắt ngắn, đứng trong ánh đèn xanh của sân khấu quán pub, dường như ngay cả cây ghita điện trong tay anh cũng phản chiếu ánh sáng xanh.
Tô Diệp Tinh đang đứng ngay gần sân khấu, ngước nhìn lên liền thấy anh đang dùng cây đàn guitar điện để khuấy động sự phấn