Đương nhiên, Tôn Minh cũng nhìn thấy những tin tức không hay bôi đen trên mạng về Tô Diệp Tinh.
Anh gọi điện trực tiếp cho Lục Dã.
Thật lâu sau bên kia mới trả lời: "Cậu lại có chuyện gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Minh lập tức nghe ra được sự sốt ruột trong giọng nói của đối phương, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh. . . . không vui sao ?"
"Tôi có nên vui không ?"
Tôn Minh:. . . .
“Đương nhiên là không nên,” anh nói.
Một lúc sau, Tôn Minh mới cẩn thận, thận trọng hỏi: "Anh đã đọc tin tức trên Internet chưa ? Chúng ta có nên. . . .”
"Ra tay ?”
Thật bất ngờ khi Tôn Minh lại nhận được câu trả lời "không cần".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Minh theo bản năng nói: "Tại sao vậy ? Anh với Tô lão sư lại đây phải kiểu mối quan hệ như thế đâu chứ —"
Lời còn chưa nói xong, đã vô thức ngậm miệng lại.
Giọng nói của Lục Dã nhàn nhạt truyền đến: "Ồ ? Cậu cũng biết rồi ?"
"Mắt ông đây còn chưa đến mức mù !"
Tôn Minh nổi giận.
Lục Dã lại ngừng một chút, cũng không biết anh bên đó đang làm gì, một lúc sau quay lại nói với anh: "Đừng lo lắng, Tinh Tinh . . . à, là Tô lão sư. Nếu Tô lão sư mà muốn ra tay, thì sớm đã ra tay rồi.”
“Vậy thì cứ ngồi nhìn vậy thôi sao ?”
Tôn Minh cảm thấy không thể chịu đựng được khi nghĩ đến cô gái đã rất lịch sự, lễ phép gọi anh một tiếng Tôn ca ca, cộng thêm cả đôi mắt gợn sóng ngọt ngào như nhuốm mật ngọt khi cô ấy mỉm cười.
Đó nên là một cô gái được nuôi nấng, cưng chiều trong hũ mật ong chứ không phải là bị bắt nặt trên mạng và bị chỉ trích theo cách như vậy.
Lục Dã bên đó không nói lời nào.
Một lúc sau, anh lại nói: “Cúp máy”.
Vừa nói xong là cúp máy thật luôn.
"Này cái người này ——" Tôn Minh ngay cả ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm màn hình tối đen, cuối cùng cay đắng mắng một tiếng, "Đồ tra nam !"
Bên kia, ngón tay Lục Dã lướt trên màn hình.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, thông báo hiển thị dòng chữ "Ông nội của cậu đây" trên màn hình của anh đã gửi hàng trăm tin nhắn.
[Con trai à, đang sủa cái gì thế, mau lên nói cho ba nghe xem nào. ]
[ Chậc chậc chậc chậc, cái miệng này thật là dơ bẩn, cũng đúng, đều là lỗi tại ba vì đã không giáo dục tốt cho con, bây giờ lại để con chạy ra ngoài cắn người. ]
[Mắng cái gì mà mắng ? Ba con không cho con đi nặng cũng coi như là có lỗi với con rồi. ]
Anh ấy hễ một câu là lại bồi thêm chữ ba một câu.
Bấm ngón tay nhanh chóng, một người chiến đấu với động lực của một trăm người, không thua gió một chút nào.
—
Tô Diệp Tinh cũng thấy bình luận mới nhất của [Lục đại gia gia] trên Weibo của mình.
[Lục đại gia gia] này đã đạt được thành tích "Lưu lượng truy cập" chỉ bằng cách dựa vào một người.
Có người mắng anhấy là chó chạy, anh ấy ngay lập tức đáp trả: [Nếu ba là chó, vậy con là gì nhỉ ? Chó bị lạc ? ]
". . ."
Ngón tay lướt kéo xuống phía dưới, [Lục đại gia gia] gần như là dùng tốc độ 2 giây một bài để đáp trả hết đám người ùa vào mắng, khóe miệng của Tô Diệp Tinh cũng không kiềm được mà cong lên.
Tâm trạng vừa rơi xuống đáy dường như đột nhiên được vực dậy, cảm thấy tốt lên được một chút.
Nhưng lời nói của chị Lưu vẫn văng vẳng bên tai Tô Diệp Tinh: "Tinh Tinh, đoạn video giám sát này là từ năm năm trước, và những bức ảnh này cũng được chụp trước khi em ra mắt. Emthử nghĩ xem, xung quanh em có ai ghét em đến vậy hả ?"
Người xung quanh cô. . .
Ghét cô đến như vậy sao ?
Tô Diệp Tinh nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Con người của cô trước giờ vẫn luôn khá phóng khoáng, tự tại mà.
Những người ghét cô và những người thích cô có lẽ là phải chia làm hai nửa.
Khi cô ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chị Lưu đã gửi một tin nhắn khác:
[Xem Weibo đi ! ]
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm, nghĩ rằng lại xảy ra chuyện gì đó, và mở Weibo.
Tuy nhiên, cô lạiphát hiện ra rằng tất cả những bài viết bôi đen có liên quan đến cô, vừa được thảo luận một cách sôi nổi trên Weibo đều đứng đầu danh sách bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa, cô lại nhấp vào Chaohua của chính mình, vì người hâm mộ đã cố gắng, chăm chỉ, nên diễn đàn Chaohua của cô ngược lại vẫn rất bình thường.
Nhưng tất cả các bài viết bôi đen có liên quan đến cô toàn bộ đều. . . . không thấy nữa.
Được xử lý một cách sạch sẽ.
Cái gì cũng không còn nhìn thấy nữa.
Tô Diệp Tinh không tin, vì vậy cô lại lướt coi lần nữa.
Không chỉ phần mềm mà cô thường truy cập mà cả một số trang web khác, tất cả các tìm kiếm bôi đen nóng hổi về cô đều biến mất một cách sạch sẽ.
Một người qua đường nói: [ Vẻ mặt phấn khích, vui vẻ nhấp vào xem, vẻ mặt ngơ ngác lui ra. ]
[Mục nhập tìm kiếm đã bị đánh bom rồi à ? ]
[Ai thế, ai mà ghê gớm dữ vậy ? ]
[Vậy là chỉ có thể mở to hai mắt nhìn nó biến mất à. ]
[ Kim chủ đứng đằng sau Tinh S này thực sự quá ghê gớm đi, tôi chỉ có thể thốt lên một tiếng Đỉnh ! Phải chi bao nhiêu tiền thế ? ]
Chị Lưu gọi điện thoại qua cho cô: “Có phải đã có ai đó ra tay rồi không ?”
Khóe miệng Tô Diệp Tinh nhếch lên, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng, giọng nói ngọt ngào đáp lại, cô cười nói: "Hẳn là như vậy."
"Nhưng gỡ nó xuống một cách thô bạo sẽ chỉ gây ra phản ứng dữ dội hơn mà thôi. Douban, Zhihu, nhiều người bị đánh bom, Tinh Tinh. . ." Chị Lưu nói, "Điều này có thể gây ra tác dụng ngược, thêm phản ứng dữ dội."
Nhưng giọng nói của cô, ở chỗ Tô Diệp Tinh bên này, tất cả đều trở thành một âm thanh nền nhẹ nhàng không quan trọng.
Cô cười: "Em biết."
"Nhưng bọn họ lại không hiểu a."
Giọng nói cô lúc nói câu không hiểu đó, lại không hề có chút ý oán trách nào, ngược lại chị Lưu nghe được có chút ngọt ngào: "Ý của em chính là, họ là. . . ba mẹ em?"
Tô Diêp Tinh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Âm thanh ấy, như một nét xanh mới nhú lên từ vùng đất khô cần, khiến lòng người như bị chọc thủng.
mềm mại.
Không thể nói ra bất cứ câu từ nặng nề nào.
Chị Lưu thở dài: “Vậy thì em định làm gì tiếp theo đây ?”
"Cứ để em lo đi.”
Tô Diệp Tinh nói.
—
Internet ngày hôm đó đơn giản là sống động, náo nhiệt đến mức chưa từng thấy.
Một giây trước, cư dân mạng đang tức giận tấn công điên cuồng tấn công Tô Diệp Tinh, thế mà giây tiếp theo, những bài viết kia lại bị người ta gỡ xuống.
Trên tiêu đề có rất nhiều những câu từ chửi thề, lời bình luận khiếm nhã, mất lịch sự.
Ngược lại, điều này đã khơi dậy tâm lý nổi loạn của vô số người, bọn họ thẳng thắn lên án, khi định đấu tranh đến cùng với [thế lực