Hứa Thanh Du cầm điện thoại, do dự một lúc, lại gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khải.
Bên kia nhận điện thoại có hơi chậm, vừa nghe liền truyền đến giọng nói của Hứa Thanh Khải: “Chị, sao vậy?”
Hứa Thanh Du cũng không thường xuyên gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khải, mặc dù quan hệ của hai chị em không tồi, nhưng bình thường liên lạc cũng không nhiều.
Hứa Thanh Khải có lịch học, Hứa Thanh Du ở đây có công việc, bọn họ chỉ khi có chuyện mới gọi điện thoại cho nhau.
Hứa Thanh Du xoay người ngồi trên ghế dài: “Không có chuyện gì, chỉ là gọi điện thoại hỏi em gần đây thế nào thôi.”
Hứa Thanh Khải a một tiếng: “Em vẫn ổn, bình thường lên lớp, thỉnh thoảng ra ngoài làm thêm, cuộc sống cũng khá ổn.
Chị thì sao, có bận hay không?”
Hứa Thanh Du không bận, đoạn thời gian trước căn bản là giai đoạn nghỉ ngơi.
Cô cũng nói bản thân ở đây không có chuyện gì, sau đó hỏi Hứa Thanh Khải tiền có đủ dùng hay không.
Từ khi Hứa Thanh Khải lên đại học đến nay, tuy mấy chuyện học phí mẹ Hứa lo, nhưng tiền sinh hoạt hầu như đều là Hứa Thanh Du đưa cho.
Đôi khi mẹ Hứa sẽ trực tiếp mở miệng đòi tiền Hứa Thanh Du, nhưng rất nhiều lúc Hứa Thanh Du trực tiếp gửi tiền cho Hứa Thanh Khải.
Tuy cô không thích mẹ Hứa giao cho mình trách nhiệm nuôi dưỡng Hứa Thanh Khải, nhưng cô cũng lén lút trợ cấp cho Hứa Thanh Khải không ít.
Cô ở phương diện này coi như là tương đối rõ ràng, mẹ Hứa là mẹ Hứa, Hứa Thanh Khải là Hứa Thanh Khải.
Cô chưa bao giờ sẽ vì thái độ của mẹ Hứa mà phân biệt đối xử với Hứa Thanh Khải.
Giọng nói Hứa Thanh Khải mang theo ý cười: “Em ở đây tiền đủ tiêu.
Bây giờ thỉnh thoảng ra ngoài làm thêm còn có thể kiếm được chút tiền, tiền sinh hoạt em gần như có thể tự mình lo được.
Chị không cần quan tâm em, chị tự mình sống tốt là được rồi, tiền trong tay thì tích lũy lại cho mình đi.”
Hứa Thanh Khải có thể nói như vậy, trong lòng Hứa Thanh Du liền thoải mái, nói như thế nào thì trong nhà vẫn còn có người vì cô mà suy nghĩ.
Hứa Thanh Du do dự một chút, liền nói với Hứa Thanh Khải chuyện mình kiếm việc, cô cũng nói có thể ban đầu không có lương gì, chủ yếu là tích lũy kinh nghiệm và học hỏi.
Hứa Thanh Khải lại vô cùng hào phóng, nói với cô nếu như không có tiền thì bảo cậu, cậu chuyển tiền cho Hứa Thanh Du.
Cậu nói chắc chắn như vậy, khiến cho Hứa Thanh Du bật cười.
Hứa Thanh Du nói: “Chị còn không cần em đưa đâu.
Chị của em vẫn có thể tự nuôi mình, sau này đợi em thành đạt rồi, không quên chị là được.”
Hứa Thanh Khải cười haha, sau đó bảo đảm: “Yên tâm đi, nếu như em thành đạt, người đầu tiên em nghĩ đến chính là chị.”
Lời nói này trước mắt không có cách nào để nghiệm chứng nhưng ít nhất cậu nói ra như vậy, trong lòng Hứa Thanh Du rất dễ chịu.
Hứa Thanh Du cũng không nói cho Hứa Thanh Khải hiện giờ trong tay mình có bao nhiêu tiền, chỉ bảo cậu, nếu như không còn tiền nhất định phải nói với cô, cho dù tiền lương của cô không cao, nhưng vẫn là người có thu nhập.
Cô còn nói bây giờ mình đang ở bên Ninh Tôn, Ninh Tôn sẽ không trơ mắt nhìn cô túng quẫn.
Hứa Thanh Khải biết một số chuyện của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, chỉ là biết cũng không rõ ràng.
Nhưng Hứa Thanh Hải có suy nghĩ của riêng mình, cậu bảo: “Nếu chị không còn tiền thì nói với em, chị với người đàn ông đó còn chưa kết hôn, không cần đưa tay xin tiền anh ta.
Nếu không sẽ bị người ta xem thường.”
Cậu có thể nghĩ được như vậy, Hứa Thanh Du vô cùng vui mừng: “Được, chị biết rồi, trong lòng chị nắm chắc.”
Hai người nói chuyện điện thoại cũng không nhiều, sau đó Hứa Thanh Khải có việc cũng liền cúp điện thoại.
Vừa rồi gọi điện thoại cho mẹ Hứa làm cho cô có chút ngột ngạt, bây giờ lại thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đi lại ở bên ngoài một lúc, sai đó mới về nhà, thang máy vừa mới đến, thời điểm mở cửa điện thoại Hứa Thanh Du rung lên vài tiếng.
Ban đầu cô cho là Hứa Thanh Khải nhớ ra có chuyện gì cần nói với cô, kết quả lấy di động ra mới nhìn thấy, người gửi tin nhắn không phải Hứa Thanh Khải.
Là A Trạch.
Điều này khiến cho Hứa Thanh Du vô cùng bất ngờ.
Cô và A Trạch là bạn tốt trên Wechat, nhưng