Ninh Tiêu đã kiên trì như vậy, có lẽ có việc quan trọng muốn nói với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn cầm lấy di động, nhíu mày lại.
Cũng có thể vì muốn chống đối với phía bên kia một chút nên anh ta lại lần nữa cúp điện thoại, sau đó quả nhiên như trong dự đoán, chỉ sau vài giây, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Vẫn là Ninh Tiêu.
Đến lần thứ ba, Ninh Tôn đang chuẩn bị bắt máy, lấy tính nết càng không được càng muốn làm của Ninh Tiêu, nếu anh vẫn luôn tắt máy thì đoán chừng bên kia vẫn cứ tiếp tục gọi tới.
Kết quả Hứa Thanh Du đã nhanh hơn một bước, cầm lấy điện thoại của Ninh Tôn: “Để em nghe giúp anh.”
Ninh Tôn không ngăn cản cô, cũng ngầm đồng ý.
Hứa Thanh Du nhận điện thoại, không đợi bên kia nói chuyện, cô đã lên tiếng trước: “Alo, xin chào.”
Bên kia chỉ vừa nói được một chữ “Ninh” thì ngay lập tức đã dừng lại sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Du, những lời nói sau đó cũng không nói ra được.
Hứa Thanh Du chỉ vờ như không nghe thấy gì, lại hỏi: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Ninh Tôn đâu?”
Giọng điệu của Hứa Thanh Du không phải rất tốt: “Anh là ai vậy? Anh ấy đang có việc bận, nếu anh có việc quan trọng thì cứ nói trước với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy sau.”
Ninh Tiêu cũng không biết Ninh Tôn đang bận thật hay chỉ vì không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta chần chừ nói: “Vậy đợi một chút nữa, khi anh ấy xong việc, cô nói với anh ấy gọi lại cho tôi, tôi có chuyện cần tìm anh ấy.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng xem như đã đồng ý với anh ta.
Khi chuẩn bị tắt máy, Hứa Thanh Du nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ ở bên phía Ninh Tiêu, có lẽ người phụ nữ muốn hỏi Ninh Tiêu có chuyện gì, có điều Ninh Tôn tắt máy hơi nhanh, người phụ nữ chỉ thốt ra một từ đơn âm tiết.
Vì thế trong chốc lát Hứa Thanh Du cũng không có cách nào phân biệt được, người bên đó có phải là Trang Lệ Nhã hay không.
Hứa Thanh Du trả di động lại cho Ninh Tôn: “Nghe giọng điệu của anh ta hình như thật sự có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh.”
Ninh Tôn hơi cười, hừ một tiếng: “Đối với bọn họ, chuyện quan trọng chắc cũng chỉ liên quan đến tiền.”
Việc tranh chấp di chúc vẫn chưa xong, đoán chừng bên đó vẫn sẽ kiếm chuyện quanh vấn đề di chúc thôi.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, nhưng vừa mới ăn được nửa bữa thì di động của Ninh Tôn lại vang lên.
Hứa Thanh Du tưởng vẫn là Ninh Tiêu, hơi cau mày: “Anh không nhận điện thoại thì anh ta gọi tới liên tục không ngừng.”
Ninh Tôn cũng khó chịu: “Thời điểm này không thể gọi luật sư để nói chuyện rõ ràng và giải quyết cậu ta, nói cho cậu ta không được làm phiền chúng ta nữa.”
Ninh Tôn nói như vậy xong thì cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thoáng qua, biểu cảm hơi giật mình.
Hứa Thanh Du cảm thấy có gì đó không đúng từ vẻ mặt của Ninh Tôn, vì vậy cô trực tiếp hỏi: “Không phải Ninh Tiêu à?”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Không phải cậu ta, là Nam Nhạc.”
Nét mặt Hứa Thanh Du hơi căng thẳng: “Nam Nhạc? Cô ta lại gọi điện thoại tới làm gì chứ?”
Cái này thì Ninh Tôn cũng không biết, anh cũng khá ngạc nhiên.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào điện thoại của Ninh Tôn: “Anh nghe máy đi, bật loa ngoài để em xem thử cô ta muốn nói gì.”
Ninh Tôn hơi gật đầu, cũng nhận điện thoại, bấm loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Đầu dây bên kia Nam Nhạc nói trước, trong giọng nói có chút ý cười: “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, giọng điệu rất bình đạm: “Sao vậy? Có việc gì không?”
Dường như Nam Nhạc không nghe thấy được vẻ hờ hững trong giọng điệu của Ninh Tôn, cô ta cười, nói: “Hôm nay tôi đến gặp bạn để nói công chuyện, không ngờ anh cũng ở đó, thật là trùng hợp.”
Bên cạnh, Hứa Thanh Du hơi bĩu môi, cô như thế nào cũng không tin những lời nói này của Nam Nhạc, có thể do sự ích kỷ quấy phá, cô không tin rằng Nam không biết việc hôm nay Ninh Tôn sẽ ở đó.
Ninh Tôn cũng không thăm dò sự thật giả trong lời nói của Nam Nhạc, chỉ ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ Nam Nhạc cũng thấy hơi xấu hổ, ý cười trong giọng nói của cô ta càng sâu hơn: “Vị đạo diễn thực hiện của các anh là bạn lâu năm của tôi, anh ấy phụ trách rất nhiều tiết mục, lời nói của anh ấy cũng được xem như là có trọng lượng, tài nguyên trong tay cũng không tệ.”
Vừa nói đến tài nguyên thì Ninh Tôn có chút tâm lý phản nghịch, Nam Nhạc luôn nhấn mạnh đến vấn đề tài nguyên với anh, nhưng anh cũng không quan tâm đến những thứ này trong tay Nam Nhạc.
Vì vậy, giọng nói của anh ta càng lạnh lùng hơn: “Ồ, vậy sao, không nhìn ra.”
Làm sao Nam Nhạc có thể