Ninh Tôn đợi một chút, anh thấy bên chỗ Ninh Tiêu không lên tiếng nữa.
Vậy nên anh ấy mới nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng lắm thì tôi cúp mắt trước đây.
Bên tôi đang rất bận.”
Ninh Tiêu do dự, nhưng anh ta vẫn mặt dày nói: “Có một vài chuyện tôi thấy cũng khá quan trọng, vậy nên tôi muốn bàn bạc vớ anh.”
Ninh Tôn có chút không chịu được nữa, trong giọng điệu có vài phần châm chọc, “Vậy thì anh nói tóm tắt đi.
Tôi thấy những chuyện mà anh xem là quan trọng thì đối với tôi chẳng quan trọng chút nào.”
Bên chỗ Ninh Tôn đang hít sâu một hơi, cũng không biết có phải anh ta không thích tác phong của Ninh Tôn hay không.
Nhưng mà anh ta cũng không thể nào phát tiết được.
Ninh Tiêu dừng một chút rồi mới lên tiếng, “Nội dung của bản di chúc đó chắc anh cũng biết rồi nhỉ.”
Ninh Tôn chỉ hừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Ninh Tiêu lại nói: “Nếu như anh đã biết thì chắc là anh cũng có thể hiểu bản di chúc đó bất công đến nhường nào.
Đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì về phần tài sản mà anh đã được thừa hưởng.
Nhiều năm trôi qua như vậy anh đúng thực là không nhận được bất cứ thứ gì từ nhà họ Ninh.
Bố mất rồi, ông ấy để lại nhiều tài sản cho anh như vậy cũng hợp lý.
“
Khi anh ta nói như vậy, ít nhiều gì Ninh Tôn cũng đã hiểu ra vài phần.
Đã nhiều năm trôi qua, Ninh Tôn được nhà họ Ninh bảo vệ đến thế.
Nhưng bây giờ ông già đã mất rồi, đại đa số tài sản đều cho Ninh Tú, bên chỗ Trang Lệ Nhã chắc là muốn ra tay với phần tài sản mà Ninh Tú được thừa kế.
Ninh Tôn đột nhiên bật cười, “Sau đó thì sao nữa.”
Bên chỗ Ninh Tiêu chắc là cũng không biết nói làm sao, vì vậy anh ta nói chuyện úp úp mở mở, “Chắc anh cũng biết Ninh Tú đã thừa kế được bao nhiêu tài sản đúng không.”
Ninh Tôn trực tiếp nói: “Tôi không quan tâm đến những cái đó.
Anh ta thừa kế được bao nhiêu thì liên quan gì đến tôi chứ? “
Anh ta nói vậy xong thì Ninh Tiêu cũng không biết nói gì hơn.
Làm sao có thể nhịn được, chỉ có một miếng bánh lớn như vậy, có người ăn nhiều hơn, tất nhiên cũng có người ăn ít đi.
Lợi ích của họ có mối liên hệ với nhau.
Nhưng mà Ninh Tôn luôn biểu hiện ra mình không có bất kí hứng thú gì với tài sản nhà họ Ninh.
Anh ta nói như vậy Ninh Tiêu cũng chẳng thấy anh ta đã có món hời như vậy mà còn giả bộ.
Vì vậy, anh ta có chút do dự, nghi hoặc nói: “Tất cả cổ phần trong công ty gia đình đều nằm trong tay Ninh Tiêu, gần như toàn bộ công ty đã giao cho anh ta rồi.
Tôi không cần nói ai cũng hiểu trong lòng.
Ninh Tú đã có rất nhiều thứ từ nhà họ Ninh.
Cuối cùng anh ta còn lấy được một khối tài sản lớn như vậy nữa.
Đây quả thật là chuyện rất không hợp lý.
“
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh Ninh Tôn, và có thể nghe thấy những gì Ninh Tiêu nói trong điện thoại.
Cô có chút muốn cười.
Lúc trước khi chưa công bố tài sản thì mẹ con Trang Lệ Nhã còn muốn đẩy Ninh Tôn ra khỏi danh sách thừa kế.
Bây giờ di chúc đã được công bố, bọn họ cũng nên biết không thể ra tay với Ninh Tôn.
Vì vậy bọn họ muốn di chuyển mục tiêu lên Ninh Tú.
Bọn họ biết nếu mình giằng co với Ninh Tôn cũng không có kết quả tốt gì.
Vậy nên muốn làm đồng mình với Ninh Tôn.
Những người này không biết trong đầu họ đang nghĩ gì, tâm địa độc ác, đầu óc lại không được thông minh nữa.
Lẽ nào bọn họ đều cảm thấy ai cũng ngu như bọn họ hay sao chứ..
Ninh Tôn cũng không phải là không thù dai.
Lúc trước đã làm loạn đến mức nào, bây giờ sao có thể liên minh với bọn họ được chứ.
Ninh Tôn nói: “Tại sao lại không hợp lý chứ? Cái công ty đó trước giờ là do Ninh Tú điều hành.
Không có anh ta cũng không có công ty như bây giờ.
Anh nói xem công ty không giao cho Ninh Tú thì giao cho ai hả?”
Lời nói này của Ninh Tôn rõ ràng đã thể hiện rõ lập trường của mình.
Và khiến cho bên chỗ Ninh Tiêu không nói ra được lời nào nữa.
Thật ra thì Ninh Bang đã sớm nghỉ hưu, còn công ty thì để một mình Ninh Tú chống đỡ.
Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng làm việc trong công ty một thời gian.
Nhưng hai người này không đáng tin cậy, sau đó thì bị Ninh Bang đuổi ra ngoài.
Cho dù Ninh Tiêu không có não thì anh ta cũng có thể hiểu được một số điều.
Nếu như không có Ninh Tú thì công ty của nhà họ Ninh đã sớm không còn gì nữa.
Vì vậy, anh không thể phản bác lại lời nói của Ninh Tôn.
Sau đó Ninh Tôn chế nhạo, “Đừng nói nhiều năm như vậy Ninh Tú đã có được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Ninh, anh ta cũng đã giúp ích rất nhiều cho gia đình.
Cho dù anh ta có lấy bao nhiêu vì anh ta xứng đáng có được những thứ đó.”
Ninh Tôn đã không nói ra mẹ con Trang Lệ Nhã đã hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng từ trước đến giờ chưa làm được việc gì cả cho cái gia đình này.
Nếu như nói người nào không nên thừa hưởng tài sản này thì anh ta