Ninh Tôn liền ngửa đầu uống hết sạch nước trong cốc: “Em đưa tin tức cho anh xem nào, anh xem viết như thế nào?”
Hứa Thanh Du cầm điện thoại đến, vừa tìm vừa nói: “Thật ra cũng không nói cái gì đặc biệt quá đáng, chỉ là nói các anh tụ tập cùng nhau thôi.”
Tin tức rất dễ tìm, tùy tiện tìm kiếm liền có, Hứa Thanh Du đưa điện thoại cho Ninh Tôn xem.
Ninh Tôn nhận điện thoại xem xét một lúc, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.
Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh nói: “Cô ta chắc là biết tối hôm nay anh phải gặp mặt với đoàn làm phim, cho nên mới có thể đến đó.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, mấy lần Nam Nhạc xuất hiện quả thật là cố ý.
Anh vốn đã không thích con gái quá chủ động, bây giờ cô ta đã không chỉ chủ động, mà còn càn quấy, mãi không dứt.
Nam Nhạc thật sự là làm anh không yêu thích nổi.
Ninh Tôn xem xong tin tức, sau đó đặt điện thoại xuống.
Tin tức thật sự không nói cái gì quá đáng, thậm chí ngay cả ám chỉ anh và Nam Nhạc cũng không có.
Nhưng như thế này mới làm cho người ta cảm thấy khác thường.
Trước đây anh và Nam Nhạc đã từng có vài tin đồn ầm ĩ truyền ra không quá dễ nghe, bình thường nếu như truyền thông phát hiện ra động tĩnh của anh và Nam Nhạc, khẳng định đều sẽ nhắc đến chuyện trước đây.
Sau đó lại nói bóng nói gió một chút về mối quan hệ hiện tại của hai người.
Đây là những động tác bình thường của giới truyền thông, nhưng bây giờ những tin tức này lại khác thường, căn bản chưa từng nhắc đến tai tiếng trước đây của anh và Nam Nhạc, chỉ nói đúng thực tế, hai người gặp mặt với đoàn làm phim, trò chuyện với nhau rất vui vẻ các thứ.
Cũng không biết là đang kéo thiện cảm cho Ninh Tôn, hay là tẩy trắng cho Nam Nhạc.
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế sopha, thở dài: “Nếu thật sự không ổn, ngày mai anh đi nói chuyện với chị Thái.”
Cũng không thể mặc cho Nam Nhạc muốn làm gì thì làm được, anh nhìn Nam Nhạc thật sự là thấy phiền.
Trong lòng Hứa Thanh Du cũng có cân nhắc: “Quan hệ của chị Thái và Nam Nhạc rất tốt, anh nói với chị ấy có phải sẽ làm cho chị ấy có ý kiến với anh hay không?”
Ninh Tôn căn bản không để ý nhiều như vậy: “Loại chuyện này nhất định phải nói, nếu như bây giờ không nói, sau này lại càng có thêm nhiều chuyện phiền toái.
Vấn đề chính là ở bản thân bọn anh, nếu như chị ấy có ý kiến với anh, thì đó là chuyện của chị ấy.
Anh không để tâm, anh chỉ làm tốt công việc của mình là được rồi.”
Cho dù là công việc gì, đều không cần phải chịu uất ức cho chính mình, làm nghệ sĩ cũng như nhau.
Hứa Thanh Du suy nghĩ liền gật gật đầu: “Trong lòng anh hẳn là có tính toán, đều nghe theo anh.”
Ninh Tôn uống rượu, mặc dù không uống nhiều nhưng cũng có chút khó chịu, rửa mặt xong cũng liền đi ngủ.
Ban đầu Hứa Thanh Du hơi mệt mỏi, nhưng sau khi nằm xuống lăn qua lăn lại lại không ngủ được.
Cô ngẫm nghĩ một lát liền lấy điện thoại, thời gian đã muộn lắm rồi, nhưng cô vẫn gửi tin nhắn cho mẹ Hứa.
Cô nói mình muốn tìm thời gian mang bạn trai về thăm nhà.
Biết mẹ Hứa sẽ không trả lời, cho nên cũng chỉ nhắc đến một câu, bảo khi nào mẹ Hứa có thời gian thì sắp xếp.
Gửi xong Hứa Thanh Du để điện thoại xuống, lật người, muốn ôm Ninh Tôn đi ngủ.
Kết quả điện thoại của Ninh Tôn ở bên cạnh sáng lên.
Điều này chứng tỏ không có ai gọi đến, chỉ là có người gửi tin nhắn tới.
Hứa Thanh Du chần chừ một lúc, chống người qua người của Ninh Tôn, cầm lấy điện thoại của anh.
Đúng là hiển thị có tin nhắn gửi đến.
Hứa Thanh Du biết mật mã điện thoại của Ninh Tôn, trực tiếp mở máy, sau đó mở tin nhắn ra xem.
Là tin nhắn Nam Nhạc gửi đến, giải thích hôm nay vì sao cô ta cũng có thể đi tìm người của đoàn làm phim.
Theo cách nói của Nam Nhạc, cô ta và người của đoàn là phim đã hẹn gặp từ trước, từ lúc bộ phim vẫn còn chờ chưa chuẩn bị lựa chọn vai diễn, cô ta đã có hẹn cơm với bên đó.
Hứa Thanh Du nhìn tin nhắn có chút muốn cười.
Cho dù cô ta đã có hẹn từ trước, nhưng hôm nay rõ ràng là buổi liên hoan của diễn viên và đoàn làm phim, cô ta chạy tới đó rõ ràng là không thích hợp.
Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể sắp xếp bữa cơm với cô ta và buổi liên hoan với diễn viên cùng nhau được.
Cho nên lời giải thích này của Nam Nhạc thật sự là không giải thích còn hơn.
Hứa Thanh Du không trả lời tin nhắn của Nam Nhạc.
Cô chỉ chờ xem Nam Nhạc có phải sẽ gửi tin nhắn thứ hai tới hay không.
Kết quả đợi một lúc đúng là thật sự gửi đến.
Tin nhắn thứ hai Nam Nhạc gửi đến, lần này không có giải thích, mà hỏi Ninh Tôn vì sao không phản hồi lại cô ta.
Hai người ở cùng một bữa tiệc, cô ta