Buổi ghi hình tiếp theo của Ninh Tôn cũng không quá nhiều.
Dù sao anh phải chuẩn bị vào đoàn làm phim, công việc trong tay phải giảm xuống một chút.
Hôm nay đi ghi hình chương trình, chỉ hành động giúp đỡ khách mời hát một bài hát là được rồi.
Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn đến đây.
Cô chờ ở phía sau hậu trường, thời gian bài hát cũng chỉ vài phút đồng hồ, hơn nữa trên sân khấu người chủ trì đọc diễn văn giới thiệu, nói chuyện với nhau, tính đi tính lại khoảng mười phút cũng đã xong việc rồi.
Hứa Thanh Du ở hậu trường tìm một nơi ít người, lấy điện thoại ra.
Mẹ Hứa vẫn chưa trả lời, cũng không biết có phải là không đọc được tin nhắn hay không.
Bình thường mẹ Hứa ở nhà cũng không hay xem di động, có đôi khi Hứa Thanh Du gọi điện thoại về còn không nghe máy.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại chần chừ một lúc, vẫn quyết định bây giờ không cần gọi điện thoại.
Hậu trường nhiều người qua lại, cô cũng không muốn bị người ta nghe được mình nói gì trong điện thoại.
Chờ đợi một lúc như vậy, Ninh Tôn đã kết thúc ghi hình, Hứa Thanh Du vội vàng đi qua đón: “Hôm nay sẽ không có nhiệm vụ ghi hình gì, chũng ta có thể trực tiếp về nhà.”
Ninh Tôn gật gật đầu, đi theo Hứa Thanh Du muốn đi ra bên ngoài, kết quả bên cạnh có nhân viên công tác đột nhiên đi tới, nói là vẫn còn chút việc muốn nói với Ninh Tôn một lát.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều cho rằng lần này chương trình có chút chuyện cần nói, cũng không nghĩ nhiều, Hứa Thanh Du vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi, Ninh Tôn xoay người đi theo nhân viên công tác.
Hứa Thanh Du suy nghĩ, đi ra ngoài trước, đinh ở bên ngoài chờ đợi Ninh Tôn.
Lái xe đã chờ ở cửa rồi, bởi vì biết bọn họ ghi hình sẽ không quá lâu, cũng chuẩn bị lập tức rời đi.
Sau khi Hứa Thanh Du đi tới, lái xe lại gần Hứa Thanh Du: “Hôm nay trong nhóm mấy người lái xe kia lại có người nói rồi, còn gửi lên tấm ảnh chụp.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng không nghĩ gì nhiều: “Có phải nói đến mấy chuyện ở trên mạng không? Tin tức đã xuất hiện rồi.”
Lái xe không nói lời nào, chỉ cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó mở tấm ảnh ra: “Cô xem một chút đi.”
Hứa Thanh Du lướt mắt qua, nhóm bọn họ cũng không biết là ai gửi một tấm ảnh, không phải quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra người ở bên trong bức ảnh là Ninh Tôn và Nam Nhạc.
Bọn ho hẳn là đứng ở cửa của khách sạn, Nam Nhạc đứng ở bên cạnh Ninh Tôn, quay đầu, hơi hơi ngẩng lên nói chuyện cùng với Ninh Tôn.
Trong hình ảnh vẻ mặt của Nam Nhạc hơi nhìn rõ hơn một chút, cô ta đang mỉm cười.
Sườn mặt của Ninh Tôn thoạt nhìn không khác bình thường nhiều lắm, không nóng không lạnh.
Hứa Thanh Du cầm lấy điện thoại xem một lát, trong nhóm còn có ảnh khác, đều là những hình ảnh của Ninh Tôn tham gia bữa tiệc xã giao tối hôm qua bị chụp lại.
Đa số tất cả đều là Ninh Tôn và Nam Nhạc đứng chung với nhau.
Xem ra mấy người này thật sự rất tò mò về mối quan hệ của Ninh Tôn và Nam Nhạc.
Hứa Thanh Du trả lại điện thoại cho lái xe, sau đó hỏi: “Thái độ của mấy người trong nhóm như thế nào.”
Lái xe chẹp miệng: “Bọn họ gần như đều đang xem náo nhiệt, chỉ là bây giờ Nam Nhạc và Ninh Tôn luôn xuất hiện cùng nhau, mấy người này nhất định sẽ nghĩ nhiều, nói ra những lời chế nhạo cũng không ít.”
Đúng vậy.
Vốn những người trong giới giải trí chính là phải bị chỉ chỉ trỏ trỏ đủ loại nhận xét, hơn nữa trong giới giải trí đủ loại chuyện, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho nên mấy người kia không nhịn được suy nghĩ đến mối quan hệ của Nam Nhạc và Ninh Tôn cũng bình thường.
Hứa Thanh Du thở dài: “Bọn họ biết anh là lái xe của ai không?”
Lái xe cười haha: “Tôi ở trong đó cũng không nói gì nhiều, bọn họ cũng không biết tôi.”
Hứa Thanh Du chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Du vốn cho rằng qua một lúc Ninh Tôn sẽ đi ra, kết quả chờ một hồi lâu anh cũng chưa có động tĩnh.
Cô không đoán được chính xác có chuyện gì.
Hôm nay thời gian Ninh Tôn tham gia chương trình này không hề dài, cho dù có chuyện gì, cũng không đến nỗi nói mãi không hết được.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, chần chừ muốn gọi điện thoại cho Ninh Tôn, nhưng lại lo anh đang nói chuyện gì đó quan trọng, cuộc điện thoại này của mình gọi đến sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cô ở đây do dự một hồi lâu, cuối cũng lái xe đột nhiên mở miệng: