Hứa Thanh Du không rõ lắm người đã chống lưng cho Ninh Tôn là ai.
Lúc trước cô cảm thấy thái độ của công ty đối với anh rất khiêm nhường.
Theo lý mà nó cho dù nghệ sĩ có nổi tiếng đến mấy mà muốn tìm công ty quản lý thì dù cho trong hợp đồng có nhiều điều không bắt buộc cho mấy.
Thì thời gian kí kết cũng được kéo dài ra một chút.
Dù sao thì lúc trước đầu tư sẽ không ít cho mấy.
Bọn họ cũng phòng tránh trường hợp làm ít mà ăn nhiều.
Như trường hợp của Ninh Tôn thì cô ở công ty chưa bao giờ thấy lần nào cả.
Ba người đi lấy hành lý, sau đó bắt taxi về nhà.
Tất nhiên mẹ Ninh sẽ về chỗ ở của mình, còn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chầm chậm đi về hướng của nhà mình.
Trước khi trở về nhà, Hứa Thanh Du duỗi tay hít sâu một hơi, “Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.”
Ninh Tôn mỉm cười, “Đây vẫn không tính là nhà của chúng ta đâu.
Đợi sau này anh sẽ cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Hứa Thanh Du đưa tay ôm lấy cánh tay Ninh Tôn, “Được, vậy em sẽ đợi.”
Khi hai người trở về nhà, Hứa Thanh Du đem hành lý vào phòng, lấy từng bộ áo quần một treo lên trên giá.
Hai bộ váy mà Chương Tự Chi đặt may cho cô thì cô cũng đem về.
Tuy nói rằng sau này chắc cũng không đi chỗ nào để mặc nó nữa, nhưng đây cũng là một kỉ niệm của cô và Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du treo chiếc váy trong tủ và nhìn chằm chằm vào nó thêm một lần nữa.
Người có tiền thì khác xa, lễ phục đều được đặt làm và lấy về.
Những người nghèo như cô thì tiêu tiền vào những thứ này có mà đau ví thôi.
Vậy nên chỉ có thể lên taobao mua những bộ áo quần rẻ tiền, chỉ mua để ứng phó những lúc đó thôi là được.
Bộ đồ của Ninh Tôn cũng được đem về và treo lên.
Sau đó Ninh Tôn bước vào, thay quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Anh đi về hướng bên này rồi dừng lại.
Anh quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du và nói, “Có cùng nhau tắm hay không?”
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn đi tắm.
Sáng hôm nay ở khách sạn cô không tắm rửa.
Chủ yếu là vì cô nghĩ đi đường mệt nhọc nên chỉ muốn về nhà tắm rửa và nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ đối mặt với lời mời của Ninh Tôn, cô xua tay từ chối, “Không, không đâu, em quá mệt mỏi, em không kham nổi đâu.”
Ninh Tôn mỉm cười, “Em toi đời rồi đó, nhưng mà em lại không ra sức mà.”
Hứa Thanh Du bật cười khi nghe điều này.
Nhưng mà cô vẫn sợ.
Dù cho cô không ra sức nhưng cô cũng chịu không nổi.
Nếu như Ninh Tôn mà lên hứng thì chắc chắn sẽ gần chết.
Với thể lực hiện tại của cô ấy thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Có nội dung ảnh tại đây 11
lĩnh chứng xong cũng không nói phải ăn mừng một bữa đàng hoàng.
Bây giờ thì đã về tới nhà nên việc tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi.
Nếu không thì cảm giác nghi thức chẳng có chút nào.
Vì vậy, Ninh Tôn có chút lộn xộn.
Anh ôm Hứa Thanh Du từ phía sau và bắt đầu hôn Hứa Thanh Du.
Lúc đầu Hứa Thanh Du cảm thấy hơi ngứa ngáy, co rụt cổ lại trốn.
Nhưng sau đó Ninh Tôn khiến cô thở hổn hển, cô vẫn đẩy ngực Ninh Tôn, “Em còn chưa đi tắm mà.”
Ninh Tôn không quan tâm, tắm hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Anh kéo hết áo quần của Hứa Thanh Du, “Vậy thì bây giờ hãy đi tắm.
Anh không sao, anh có thể tắm thêm lần nữa, anh muốn cùng em tắm.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Anh đừng có bậy bạ như vậy nữa được không?”
Ninh Tôn vẫn tiến đến hôn cô, “Anh rất yêu em.
Nhưng em lại không biết anh yêu em đến nhường nào.”
Bây giờ anh bắt đầu nói những lời nịnh bợ, Hứa Thanh Du giơ tay ra ôm anh, “Anh yêu em thật à? Có yêu em mãi mãi không?”
Ninh Tôn ừ ừ vài tiếng.
Anh còn ôm và hôn cô ấy, “Em hãy yên tâm đi.
Anh sẽ yêu em mãi mãi, và chỉ yêu em mà thôi.”
Không cần biết những gì anh nói là đúng hay sai, ít nhất Hứa Thanh Du cũng đã tin vào điều đó.
Vì vậy hai người quấn lấy nhau, và cuối cùng đi vào phòng tắm.
Khi bị Ninh Tôn ép vào tường nhà tắm thì Hứa Thanh Du có chút hoảng hốt.
Vốn dĩ cô nghĩ rất đơn giản, cô chỉ muốn dọn dẹp xong chăn ga gối nệm thì lên giường ngủ nghỉ một giấc thật đã.
Vừa nãy Ninh Tôn mời cô vào nhà tắm để tắm cùng, thì cô tưởng mình đã tránh khỏi được khiếp này.
Ai ngờ những điều gì đến thì nó sẽ đến mà thôi.
Ninh Tôn cũng tính là nói