Ninh Tôn buông tay Hứa Thanh Du ra, “Mới có một lát, xem chừng không nhanh như vậy đâu.”
Sau đó anh còn nói, “Lúc em trở về không có đụng phải ông ta sao, hai người gần như là một trước một sau đến đây.”
Hứa Thanh Du đúng là không có đụng phải người đàn ông kia, cô cho dù là sốt ruột thế nào, trên đường về nhà gặp phải người nào khẳng định cũng sẽ chú ý.
Nếu thật sự cùng người đàn ông kia lướt qua nhau, cô không thể không thấy được.
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không nhìn thấy, người đàn ông đó bị đuổi đi rồi sao, đuổi ra khỏi tiểu khu?”
Ninh Tôn trả lời, “Hẳn là vậy đi, bảo vệ tiểu khu tới, hẳn là bắt ông ta tống ra ngoài rồi.”
Hứa Thanh Du nghĩ một hồi, liền thở phào một hơi, “Tốt nhất là như vậy, tốt nhất là như vậy, ông ta làm ầm ĩ như thế, căn bản cũng không cần công ty bên kia ra tay, như vậy liền càng có thể hiện chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.”
Nói xong cô mới nhớ tới một chuyện, “Hai người đều không ăn cơm trưa sao, còn ngồi ở nơi này xem TV.”
Mẹ Ninh tựa ra sau ghế sofa duỗi lưng một cái, “Bị gã đàn ông chó chết đó kiếm chuyện, mẹ còn không có thời gian nấu cơm, vừa rồi A Tôn đặt thức ăn ngoài về, liền nghĩ đến buổi trưa hôm nay con trở về, cho nên mang luôn phần của con.”
Nói như thế Hứa Thanh Du liền không lo lắng gì nữa, cô cũng ngồi xếp bằng trên ghế sofa, “Ai, nghĩ tới thấy thật sự là đáng tiếc, nếu như vừa rồi về sớm một chút, có phải là liền có thể nhìn thấy người đàn ông kia hay không, em thật sự chính là muốn nhìn một chút xem ông ta là loại đức hạnh gì.”
Ninh Tôn cùng mẹ Ninh cũng không xuống lầu, hai người bọn họ cũng không biết ông ta ra sao nghĩ, thì hẳn là cũng không khá được tới đâu.
Hôm qua bảo vệ tiểu khu đã muốn đem ông ta tống ra ngoài, chỉ là chẳng qua cuối cùng bọn họ nói bảo vệ đi trước.
Hôm nay gã đàn ông kia lại thừa cơ đột nhập vào trong tiểu khu, bảo vệ đã rất tức giận, lúc bọn họ từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy mấy người bảo vệ đem ông ta xách ra ngoài.
Hứa Thanh Du vẫn là lấy điện thoại ra lên mạng xem một chút, muốn hóng một chút tin tức về Ninh Tôn.
Bây giờ muốn biết tin tức về Ninh Tôn, đều phải lên mạng xem trước rồi, nếu là trước kia thì tài liệu cô đều nắm trong tay.
Như thế đợi một hồi tin tức lại đến trước so với thức ăn đặt bên ngoài.
Hứa Thanh Du lướt một cái liền tìm ra tin tức liên quan tới Ninh Tôn, cô cười ha hả, sau đó gọi Ninh Tôn cùng mẹ Ninh sang xem, “Hai người nhanh qua xem, chuyện về người này bị tung ra rồi, video em còn chưa mở ra xem, chỉ xem một cái mở đầu đã cảm thấy thật thú vị.”
Hình ảnh mở đầu video có thể nhìn thấy gã đàn ông kia nhảy tưng tưng trên mặt đất, dùng tay chỉ trên lầu nói gì đó.
Chờ mẹ Ninh cùng Ninh Tôn lại gần, Hứa Thanh Du liền nhấn phát video.
Lời gã đàn ông kia nói được ghi lại đặc biệt rõ ràng, xác thực đều là những lời uy hiếp, nói là không cho hắn ta năm ngàn vạn, hắn ta liền ăn thua đủ.
Cái gã đàn ông này hẳn là thật sự không biết khống chế dư luận cũng không hiểu pháp luật, những lời này cho dù sốt ruột thế nào cũng không thể cứ thế mà nói thẳng mặt, còn lại là ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Ông ta nhảy tưng tưng tức đến thở hổn hển, nói cái gì mà nếu như mẹ Ninh không đưa cho ông ta, ông ta liền lên mạng vạch trần Ninh Tôn, nói ông ta có thể hủy hoại anh.
Sau đó ông còn nói Ninh Tôn keo kiệt, năm ngàn vạn cũng tiếc.
Dù sao lặp đi lặp lại nói một tràng, đều là lời uy hiếp, vả lại ông ta cũng trong lúc tức giận buông ra một vài thứ mà ông ta tự mình gọi là tin tức bôi xấu.
Nhưng mà nói đến Hứa Thanh Du nghe đều muốn cười, nói cái gì mà mẹ Ninh nấu cơm không ngon, những năm đó bọn họ sống cùng nhau, ông ta đều phải chịu đựng mẹ Ninh.
Còn nói cái gì mẹ Ninh người này keo kiệt hệt như Ninh Tôn, cũng không bỏ ra gì cho gia đình.
Sau đó còn nói mẹ Ninh một lòng liền luôn nghĩ tiến vào ngành giải trí lần nữa để kiếm tiền, cảm thấy ông ta là cục đá ngán chân, chỉ muốn đem ông ta đá văng đi.
Hứa Thanh Du nghe đến cuối cùng liền thật sự không muốn nghe nữa, thật là một đống lời rác rưởi vô ích.
Ninh Tôn ở bên cạnh xem cũng rất nghiêm túc, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng, “Anh bây giờ xem lại, cảm thấy ông