Hứa Thanh Du nằm trên giường thêm một lúc, sau đó thì cô nghe thấy ngoài phòng khách có âm thanh truyền vào, chắc là mẹ Ninh dậy rồi.
Cô nhanh chóng đứng đi đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài phòng khách đã thấy mẹ Ninh đang đứng ở trong phòng bếp, đang làm bữa sáng.
Hứa Thanh Du đi qua chào hỏi: “Bác dậy sớm vậy?”
Mẹ Ninh quay đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Có thể thấy được, sau một đêm nghỉ ngơi thì trạng thái của mẹ Ninh đã khôi phục kha khá rồi, chí ít không còn bộ dạng sa sút giống hôm qua.
Mẹ Ninh đưa tay túm gọn tóc buộc lại, cả người tỏa ra trạng thái thoải mái.
Bà ấy tiếp tục rán bánh: “Trưa nay chắc bác sẽ không ở nhà đâu, con ở lại công ty ăn cơm đi.”
Thật đúng lúc, Hứa Thanh Du cũng định nói với bà ấy là trưa nay cô sẽ ở lại công ty, thấy bà ấy nói vậy cô lập tức nói: “Vâng, con biết rồi.”
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy không quá yên tâm, vội vàng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay bác lại ra ngoài xã giao sao?”
“Không phải.” Mẹ Ninh nói xong, tự giễu cười: “Bác làm gì mà có nhiều chuyện để xã giao thế, vả lại với cái thân xác già này cứ xã giao lên xã giao xuống thì làm sao mà gánh nổi, trưa hôm nay sẽ đến công ty, đêm qua chị Thái có gọi điện tới, nói có chút việc nên bảo bác đến công ty bàn bạc.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, dù sao thì cũng chỉ là một số chuyện trong công việc.
Cô không có việc gì làm, khoanh tay tựa người ở cửa phòng bếp, nhìn mẹ Ninh làm bữa sáng.
Cô không biết rốt cuộc trước đây mẹ Ninh cùng với những người đàn ông khác sống như thế nào, nhưng mà đối với những gì mà Hứa Thanh Du hiểu về mẹ Ninh thì bà ấy cũng là một người phụ nữ gia đình giỏi, theo lý mà nói, người phụ nữ như này hẳn nên được đàn ông trân quý.
Sau khi mẹ Ninh làm xong, hai người cùng ngồi xuống bàn, mẹ Ninh ngước mắt nhìn Hứa Thanh Du: “Công ty của các con có cậu trai nào còn độc thân không?”
Hứa Thanh Du làm như nghe không hiểu ý của mẹ Ninh nói là gì: “Sao vậy, khẩu vị bây giờ của bác đã nặng vậy rồi ạ, tình chị em cũng được ạ?”
Mẹ Ninh sững sờ, sau đó phốc một tiếng bật cười: “Con cảm thấy bác sẽ như thế à, bác chỉ đột nhiên nhớ tới con ưu tú như vậy, công ty của con chẳng lẽ không có một người nào cho con một ánh mắt sao, không người nào có tâm tư khác với con sao?”
Hứa Thanh Du ra dáng thở dài một hơi: “Vậy thì đúng là không có rồi, là do danh tiếng của con bác lớn quá, cho nên tất cả mọi người trong công ty đều biết con là người có bạn trai rồi, con muốn vụng trộm giấu một chiếc bánh xe dự phòng cũng không được.”
Thấy Hứa Thanh Du nói vậy mẹ Ninh mới nhớ ra một chuyến quan trọng, đó là tình yêu của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du chỉ cần người hơi quan tâm tin tức giải trí một chút là sẽ biết.
Nhưng mà như vậy cũng có cái tốt, mẹ Ninh gật đầu hài lòng: “Bác còn đang nghĩ không biết ở công ty con có người nào quấy rối con không, nếu đã như vậy thì bác yên tâm rồi.”
Hứa Thanh Du cười cười, trở về vấn đề chính: “Nhưng mà nói thật thì, trong công ty của bọn con có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho dù con có độc thân, chưa chắc ở đó đã có người để ý đến con.”
Mẹ Ninh chậc chậc hai tiếng: “Không thể nói như vậy được, con lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng phong đại rằng người khác ưu tú như thế nào nhưng mà thực chất con cũng có nhan sắc rất đẹp đó.”
Hứa Thanh Du ăn hai miếng bánh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật không, con cũng cảm thấy con rất xinh đấy.”
Nói xong hai người đều bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Hứa Thanh Du thu dọn lại bàn ăn thay đồ rồi ra ngoài, cô mặc chiếc váy tối qua mà minhg mới làm xong, cảm giác đi đường cứ bay bay.
Cô xuống dưới đón xe đến công ty, đến nơi Hứa Thanh Du xuống xe chậm rãi đi lên lầu.
Bình thường để cho tiện, cô vẫn thường xuyên mặc quần đi làm, hôm nay cô lại mặc váy đi giày cao gót thật sự làm cho người khác kinh ngạc.
Hứa Thanh Du hơi ngượng ngùng, mặc dù biết chưa chắc những người kia kinh diễm vì cô tự thiết kế ra quần áo, nhưng mà cô vẫn có chút xấu hổ.
Lúc sau Quách Châu tới nhìn thấy Hứa Thanh Du mặc chiếc váy này liền gật đầu tán thưởng: “Vẫn nhìn thấy khí chất hơn hẳn, bộ đồ này ở trên người của người mẫu với ở trên người của cô đúng là không giống nhau.”
Hứa Thanh Du tự động lý giải rằng Quách Châu đang khích lệ cô, thế là tự động lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cảm ơn Cô Quách.”
Quách Châu không nói lại, ở trong phòng làm việc thêm một lúc, dạy cho những học viên này