Trì Uyên bên kia vẫn không trả lời tin nhắn.
Không biết có phải đang ở tiệc xã giao hay không, nên không nhìn thấy.
Chương Tự Chi đợi không được, lại gởi cho Trì Uyên một tin, tin này lại nhắn luôn vị trí của mình bên này.
Nói là Cố Tư đang ở cùng anh ta, ăn vui vẻ, uống cũng vui vẻ, hai người vui đến ngất trời như muốn quên luôn mọi thứ.
Một chiêu nói bừa càn rỡ này, Chương Tự Chi so với Cố Tư vẫn giỏi hơn.
Sau khi gởi xong tin nhắn, anh ta đem điện thoại cất đi, nội dung tin nhắn cũng không cho Cố Tư xem.
Cố Tư cũng không quan tâm, sau khi ăn vài miếng, vừa uống nước trái cây, vừa nghe ông Tùy và cô ba Chương nói chuyện kinh doanh.
Những chuyện này, Cố Tư nếu nói hoàn toàn không hiểu cũng không phải, dường như cũng có thể hiểu một chút, nhưng nói thật sự nghe hiểu rõ, chắc chắn là không.
Chỉ là không thể mất bình tĩnh, cho dù trong bụng không có kiến thức thì trên mặt nhất định không được thể hiện.
Cố Tư dựa vào ghế, biểu cảm rất ung dung, trên mặt mang nụ cười duyên dáng.
Trông không không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Mà thực ra trong phòng riêng này, chỉ có thân phận của cô là không tốt.
Còn lại những người này, người nào cũng xuất thân từ gia đình khiến người khác phải xuýt xoa, chỉ có cô, cô gái thôn quê.
Ông Tùy cũng đang nói đùa tham gia vào câu chuyện, đã không còn quan tâm gì tới Cố Tư bên này.
Ngược lại bà Tùy vẫn luôn chú ý Cố Tư.
Nhìn Cố Tư bây giờ, cùng với bữa ăn hôm trước gặp nhau không giống nhau.
Hôm đó có chút kiêu ngạo, trong mắt đầy mưu mô.
Nhưng hôm nay lại không giống, cả người điềm tĩnh đi, trong mắt cũng sạch sẽ cực kỳ.
Bà Tùy trong lòng cười lạnh, bộ dạng Cố Tư như vậy, chỗ nào là một tiểu bạch hoa.
Mưu trí này, không phải là một người bình thường có thể có.
Xem ra trước đây, bọn họ vẫn là xem thường cô.
Cố Tư đương nhiên biết bà Tùy quan sát mình.
Cô xinh đẹp vậy,mới không sợ nhìn, cô thậm chí còn nhân lúc người khác không nhìn thấy, khóe mắt liếc bà Tùy một cái, mỉm cười xinh đẹp.
Cái nết này, thật là bực mình.
Bà Tùy nhìn thấy tình cảnh này, đương nhiên biết lòng dạ hẹp hòi của Cố Tư.
Bà ta bĩu môi chuyển ánh mắt, không nhẹ không nặng hừ mũi.
Cố Tư cũng chuyển ánh mắt, nhìn Chương Tự Chi bên cạnh, hạ thấp giọng chỉ có hai người nghe được: “Bữa ăn này thật là quá chán, sớm biết tôi cũng không đến.”
Chương Tự Chi tặc lưỡi hai cái: “Đúng vậy, cho nên tôi mới nói với cô, nếu cô không đến, tôi cũng sẽ không đến.”
Cố Tư nghĩ rồi hỏi: “Nhưng nhà họ Tùy bên kia có phải chỉ đích danh muốn mời anh không, anh nhìn xem, cả buổi bọn họ cũng không thèm chú ý tới anh đâu.”
Chương Tự Chương cảm thấy hơi bực, nhanh chóng bổ sung: “Tôi nghe cha tôi nói, nhà Tùy muốn mời chúng tôi một bữa cơm, bảo tôi hôm nay nhất định phải tham dự, đây chính là trọng điểm có ý mời tôi.”
Cố Tư “ồ” một tiếng, giọng điệu kéo dài.
Chương Tự Chi vội vàng nói: “là có mời tôi mà, nhất định là vậy.”
Cố Tư mỉm cười, gần như biết tình hình đang xảy ra.
Sau đó Cố Tư yên tĩnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cùng Chương Tự Chi nói vài câu chuyện phiếm hời hợt.
Nhưng cũng không làm người khác thấy bất mãn.
Bữa ăn này kéo dài, mãi vẫn chưa kết thúc, ông Tùy nói càng lúc càng nhiều, cô ba Chương vẫn có thể cùng ông trò chuyện.
Chủ đề trò chuyện của hai người rất đa dạng, cũng không chỉ là giới hạn trên thương trường.
Vừa nói xong, điện thoại Chương Tự Chi đặt trên bàn vang lên.
Chuông điện thoại của Chương Tự Chi hơi kì quái, là âm thanh mở đầu của chương trình tin tức.
Khi nó phát ra, mọi người đều giật mình.
Cô ba Chương bên cạnh trừng mắt, kết quả Cố Tư so với cô phản ứng nhanh hơn: “Anh dọa chết tôi rồi,nhanh đổi cho tôi, tôi còn nghĩ rằng có một chiếc TV vô hình được bật trong phòng này.
Chương Tự Chi cười ha ha, trước tiên cầm điện thoại lên: “Đổi thì đổi, dọa được cô là được, lát nữa tôi sẽ đổi, bây giờ tôi nghe điện thoại trước.”
Anh ta nhìn màn hình, ôi chao một tiếng: “Cô nhìn xem, Trì Uyên nhà cô nha, anh ta gọi lại nè.”
Cố Tư dừng lại, hai vợ chồng nhà họ