Nghe ông Chương nói như vậy, không chỉ hai vợ chồng nhà họ Tùy bên kia ngây người, mà Cố Tư cùng Trì Uyên cũng hơi bất ngờ.
Về vấn đề con cái, hai người chắc chắn là không thể suy xét.
Lúc trước Cố Tư vẫn luôn tâm niệm muốn sinh một đứa con cùng Trì Uyên.
Bây giờ chỉ cảm thấy may mắn, may mắn không có con.
Nếu không, cuộc sống bây giờ rối tung.
Cố Tư cười: “Chuyện con cái này, cũng không phải là quá gấp, cháu cùng A Uyên mới kết hôn một năm, anh ấy lại bận như vậy, thật sự thế giới hai người vẫn chưa trải qua nhiều, cháu còn muốn dành nhiều thời gian sống chung cùng anh ấy, sau đó mới nói chuyện con cái.”
Trì Uyên cầm tay Cố Tư, lại sờ lên chiếc nhẫn trên tay cô.
Anh phụ họa Cố Tư một câu: “Đúng vậy, chuyện con cái, tạm thời chúng cháu vẫn chưa có kế hoạch, hai người dành thời gian sống chung là tốt nhất.”
Ông Chương gật đầu: “ Nói vậy cũng đúng, có con, hai vợ chồng sẽ không còn nhiều cơ hội ở cùng nhau.”
Trì Uyên cùng Cố Tư mỉm cười, không nói gì thêm.
Trì Uyên dẫn Cố Tư rời đi, Chương Tự Chi bên này cũng đi theo.
Ba người đứng ở cửa tạm biệt những người bên trong.
Như vậy thiếu đi hai người, mọi người đều biết bữa tiệc cũng gần như kết thúc rồi.
Cố Tư cảm thấy dễ chịu, được Trì Uyên nắm tay đến tận cửa khách sạn.
Chương Tự Chi không uống rượu, nghênh ngang đi ra: “Được rồi, hai người về đi, tôi cũng trở lại câu lạc bộ.”
Vốn dĩ Cố Tư có lời muốn dặn dò Chương Tự Chi, nhưng Trì Uyên ở đây, những lời này chung quy nói ra không tốt lắm.
Ngược lại Trì Uyên quay đầu nhìn Chương Tự Chi, lại hỏi thẳng ra: “Người nhà họ Tùy sao lại cùng nhà anh gặp mặt?”
Chương Tự Chi tặc lưỡi: “Tôi cũng không rõ, tôi thấy trên bàn ăn, lão già Tùy kia vẫn luôn cùng chị ba tôi nói chuyện kinh doanh, chẳng lẽ, muốn cùng nhà tôi làm ăn?”
Trì Uyên mím môi nghĩ một lúc, cũng không hiểu được, chỉ có thể cùng Chương Tự Chi tạm biệt, đưa Cố Tư lên xe.
Cố Tư thực sự đau khổ khi mặc bộ váy này.
Cô lên xe ngồi ghế sau, cô vén váy lên, sau đó ngồi xếp bằng.
Trì Uyên nhìn, anh cởi áo khoác ra, đắp lên chân Cố Tư.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, cảm thấy anh ta hôm nay hơi không ổn.
Thường ngày Trì Uyên luôn rất thận trọng, hôm nay ở phòng ăn, vậy mà có thể chủ động kéo tay cô, chủ động thân mật.
Người đàn ông này, uống rượu thật là đau đầu.
Trì Uyên quả thực có chút chóng mặt, một mực dựa vào ghế nhắm mắt.
Đợi tài xế lái xe đến nơi, rồi dừng xe lại, Cố Tư mở cửa xuống xe.
Cửa xe bên cô đóng sầm lại, Trì Uyên từ từ mở mắt.
Mắt anh hơi đỏ, nhưng rất tỉnh táo rất có tinh thần.
Hiển nhiên, cả đoạn đường anh đều không ngủ.
Cố Tư lẹt xẹt lên lầu, nhanh chóng thay quần áo.
Lúc vào phòng tắm rửa mặt, Trì Uyên liền đi qua.
Anh không đi vào, đứng ở cửa, dựa vào khung cửa, giọng hơi lớn: “Quà sinh nhật chú hai tôi, chúng ta tặng gì?”
Lại đến rồi.
Cố Tư dừng lại, nhìn chằm chằm mình trong gương, không kìm được trợn mắt.
Lần trước cùng Trì Cảnh chọn quà, đầu cô muốn hói rồi.
Bây giờ lại cùng Trì Uyên chọn một lần nữa.
Ông trời ạ, cô cự tuyệt.
Trì Uyên thấy Cố Tư không trả lời, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ không ra, nghĩ con gái các cô có nhiều chủ ý, cô giúp tôi nghĩ đi.”
Cố Tư chẹp miệng: “Nếu không anh cũng mua một bộ khuy măng sét*, thứ đồ này, chú hai thường xuyên đổi, đổi qua đổi lại của anh với Trì Cảnh, cũng được đó.”
(*Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết.
Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra)
Trì Uyên giễu cợt: “lúc cô cùng Trì Cảnh ra ngoài, chắc là chọn lựa cẩn thận, đến lượt tôi sao qua loa như vậy.”
“Anh với Trì Cảnh có thể giống nhau sao?”Cố Tư trực tiếp mở miệng.
Trì Uyên ở ngoài cửa im lặng trong giây lát.
Cố Tư dừng lại, vốn dĩ muốn giải thích câu nói này của mình.
Cô là muốn nói, mình với Trì Cảnh không thân, đương nhiên là khách sáo một tí, Trì Uyên này, lăn lộn trên giường nhiều lần rồi, đương nhiên là có thể qua loa được liền qua loa.
Nhưng đợi Cố Tư đi tới cửa phòng tắm, lúc nhìn về phía cửa phòng, Trì Uyên đã quay người đi rồi.
Thế mà nghe được một câu nói kia liền quay người đi, tên đàn ông thối này.
Cố Tư đứng tại chỗ một hồi lâu, mới đi vào phòng tắm rửa mặt nhanh, đi ra đến bên cửa sổ nhìn.
Từ chỗ này cuối đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy vị trí cửa sổ phòng khách.
Hiện tại bên kia tối đen, có thể thấy Trì Uyên không xuống lầu.
Vậy là anh quay về phòng của mình.
Cố Tư đóng cửa sổ lại, màn cửa cũng kéo lên, sau đó