Bà Trì bên này bận bịu một hồi, rồi gọi Trì Uyên vào phòng ăn cơm.
Trì Uyên đi vào, nhìn những món ăn trên bàn, là đồ Tây.
Toàn bộ là những món ăn mà anh yêu thích.
Anh ngồi xuống, bà Trì và bà nội cũng đến ngồi cùng.
Bà cụ Trì mở lời trước, “Gần đây công việc có thuận lợi không A Uyên, mấy ngày nay ba con luôn phải tiếp khách, so với lúc trước còn bận hơn.”
Trì Uyên gật đầu, “Gần đây phải khai thác thị trường, đúng là có bận hơn lúc trước một chút nhưng vẫn ổn ạ, chỉ có ba, chú Hai, chú Ba và chú Tư sẽ rất bận”.
Nhắc đến việc này, bà cụ Trì lại thuận miệng nói ra chuyện khác, “Sinh nhật của chú Hai con, hôm đấy con với tiểu Tư về sớm một chút, ông không còn nữa, ngôi nhà này hiu quạnh biết bao nhiêu, nhân cơ hội này nhà mình lại có thể đông vui, náo nhiệt một hôm”.
Bà Trì nghĩ nghĩ liền nói, “Ba mới mất có mấy tháng, trong nhà lại tổ chức tiệc lớn như vậy, có phải là không tốt lắm không?”
Bà cụ Trì nhắm mắt, ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay, “Không có gì là không tốt, dù gì cũng là người nhà với nhau, cũng không gọi người ngoài tới, lúc ông còn sống rất thích náo nhiệt, gần đây trong nhà cũng quá yên ắng, ông ấy nhất định sẽ không chịu về nhà, gần đây mẹ nằm mơ cũng không thấy ông ấy nữa”.
Những lời này có chút xót xa, Trì Uyên và bà Trì đều không nói lời nào.
Bà và ông từ thời niên thiếu đến tuổi xế chiều vẫn luôn nâng đỡ nhau đi đến hôm nay, tình cảm không phải dăm ba câu thì có thể hình dung được.
Từ lúc ông mất đến giờ, bà cụ Trì vẫn luôn rất bình tĩnh, chẳng khóc lóc đau khổ, cũng chẳng đau đớn kêu than gì.
Nhưng đó lại là những nỗi buồn dai dẳng, luôn tồn tại vô hình ở nơi nào đó trong cõi lòng.
Bầu không khí sau đó trở nên im lặng.
Trì Uyên ăn vài miếng, cảm giác ăn không trôi, kỳ thực món bò bít tết này nướng rất vừa vặn, chỉ là trong phút chốc anh không muốn ăn nữa.
Ăn hết món này cũng không khác gì như đang ăn vặt, căn bản chúng không phải là cơm.
Trì Uyên đặt dao nĩa xuống, bà Trì bên cạnh hơi oán trách, “Sao vậy, con không thích à?”
Trì Uyên cầm khăn tay lau miệng, “Không phải, tại con không đói lắm, giữa trưa ở công ty con đã ăn rất nhiều”.
Bà Trì không có nghĩ nhiều như vậy, dặn dò người làm mang những món này đi bỏ.
Ba người vẫn ngồi trong phòng ăn, bà cụ Trì hỏi Trì Uyên gần đây sống chung với Cố Tư như thế nào.
Bà cụ vừa mới nói xong, bà Trì ở bên cạnh liền nhỏ giọng mở miệng, “Hai đứa nó đã ly hôn rồi, bên ngoài cảm thấy nhẹ nhõm là được, dù gì về sau hai đứa nó cũng không ở cùng một chỗ nữa, sống chung với nhau tốt hay không cũng không còn quan trọng”.
Bà cụ nhìn bà Trì, hơi không đồng ý, “Con bớt nói lại chút, chuyện của A Uyên con đừng có xen vào, mẹ nói cho con biết, sinh nhật của cậu Hai, con nên an phận một chút, đừng có mang những người không liên quan bước vào căn nhà này, đỡ phải tạo ra tình cảnh khó xử”.
“Làm gì có người nào xa lạ đâu mẹ, nếu con muốn mời ai, chắn chắn đều là những người có mối quan hệ rất tốt với nhà chúng ta”.
Bà Trì có chút không nhịn được nữa.
Nhìn xem, quả nhiên, lời của bà cụ Trì trước đó rất cần thiết mà.
Biểu tình của bà cụ Trì không tốt chút nào, “Quan hệ thế nào có tốt hay không, đây là việc của nhà chúng ta, mẹ nói cho con biết, đừng hòng mang người ngoài vào”.
Bà Trì mím môi, không nói lời nào.
Trì Uyên cảm thấy có chút phiền não.
Cục diện này, thật giống với những ngày tháng trước kia.
Khi đó Cố Tư còn ở nơi này, bà Trì vẫn hay trách mắng cô ấy.
Cũng may Cố Tư khi xưa không mạnh miệng, không dám hé môi nói lại nửa lời.
Sức lực của bà Trì rất tốt, cứ nói suốt thôi.
Bây giờ thì hay rồi, thời thế thay đổi, bà Trì lại trở thành người bị trách mắng.
Trì Uyên tựa lưng vào ghế, “Bên nhà chú Hai có mời người nào đến không?”
“Không có”.
Bà cụ Trì mở miệng, “Hôm qua bà có nói chuyện với chú Hai con một lúc, ý của chú Hai chính là người một nhà vẫn tốt hơn, sinh nhật hay không cũng không quan trọng, chủ yếu để người nhà chúng ta cùng nhau vui vẻ, từ khi ông mất, bầu không khí trong nhà rất ngột ngạt, mọi người cứ cẩn thận quá lên, hi vọng lần này được dịp vui chơi, tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi, vui vẻ một chút”.
Trì Uyên gật gật đầu, “Cũng tốt”
Bà cụ Trì nhìn