Cố Tư tự nhiên cũng phát hiện ra được ánh mắt của Trì Uyên, nhìn nhanh sang anh, căn bản không hiểu anh có ý gì.
Cô xem không hiểu những thứ này, chẳng qua cảm thấy rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Màu sắc của riêng ấm trà và chén trà rất phù hợp với bàn trà.
Chú Hai tỉ mỉ cầm lên ngắm nhìn riêng bộ ấm trà đó.
| Trì Chúc đi sang, "Cái ấm trà này có chút lâu đời đấu”.
Chú Hai gật đầu, "Là ấm tử sa, còn có mấy cái chén tử sa nữa, rất đẹp rất đẹp”.
*Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt
độ cao và không tráng men.
Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc,
Trì Uyên lúc này mới nhìn rõ bên trong là cái gì.
Anh đứng bên cạnh Cố Tư, một lát sau mới ngập ngừng nói ra từng chữ, "Ninh Tôn đúng là không tiếc gì cả Cố Tư vốn đang cười, nghe thấy vậy liền chau mày, sắc mặt khó coi quay lại nhìn Trì Uyênn.
Cô với Ninh Tôn có quan hệ gì, người đàn ông này sáng sớm chưa uống thuốc thì phải.
Trước mặt nhiều người như vậy không thể nào oán trách anh ta được, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì.
Tùy Mị đã đứng trước cửa, hôm nay cô ấy cũng mang quà đến.
Quà được đặt ở trên ghế sô pha.
Chủ Hai ngồi xổm xuống nhìn bộ bàn trà, không giấu nổi vẻ thích thú.
Bà cụ Trì dường như có chút bất đắc dĩ, cười nói với Cố Tư, Chú Hai của con rất thích uống trà, mấy bộ trà trong nhà cũng tháng mấy lần rồi, con thật hiểu chú ấy”.
Cố Tư chỉ cười, lần sau trông thấu Chương Tự Chi, nhất định phải khen anh ta mấy câu.
Chương Tự Chi thật sự chính là phúc tinh của cô.
Bà Trì ở trong đám người đằng sau, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Bà cụ Trì nghe thấy, nhưng hôm nay là ngày vui nên bà cũng không nói gì.
Trì Cảnh ở bên cạnh nhìn một hồi liền đi đến đứng bên cạnh Cố Tư, "Vật này, lúc chọn ra được cũng mất không ít thời gian nhỉ”.
Cố Tư có chút xấu hổ, làm sao có thể nói ra món quà này là đồ dự bị trong nhà người ta đem ra chứ.
ban đầu còn không có chọn lựa gì hết.
Sự thật lớn như vậy, nhất định không thể nói ra.
Không còn cách nào khác, chỉ đành cười cho qua, "Không lâu, không lâu”.
Chú Hai muốn thử bộ trà này ngay lập tức đặt bộ trà mới toanh bày lên chiếc bàn trà trống không ở bên kia, sau đó mang nước đến.
Diện tích phòng khách trong nhà chú Hai thật lớn, nhiều người như vậy ngồi vẫn đủ,
Bà cụ Trì đi đến ngồi trên sô pha, để Cố Tư ngồi bên cạnh bà ấy.
Một mực nắm tay Cố Tư.
Cố Tư cúi đầu nhìn bà cụ Trì đang nắm lấy tag mình, trong lòng cũng hiểu đã có chuyện gì.
Hôm nay Tùng Mị tới, mặc kệ Trì uyên và bản thân là quan hệ như thế nào, tình cảnh bây giờ chính là bà cụ Trì đang làm rõ địa vị của cô trong nhà họ Trì.
Những gì bà đang làm, là cho tất cả mọi người ở nhà họ Trì nhìn thấy, cũng là cho Tùy Mị nhìn thấu.
Về sau Trì Uyên và Tùy Mị có như thế nào bà không quan tâm, những gì bà có thể làm chính là để người nhà họ Trì không nhìn ra được sự cố gì.
Tùy Mỹ vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Tư ngồi cạnh bà cụ Trì và Trì Uyên, biểu tình trên gương mặt lại rất bình thản.
Hôm nay tới, kỳ thật cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Dựa vào tính cách của Cố Tư, nhất định có thể làm ra những việc như vậy.
Bây giờ như thế này, xem như đã ổn rồi.
Chú Hai có chút vui vẻ,bảo cô Hai đi lấy lá trà tới, mang tất cả bộ trà này trụng qua nước sôi một lần.
| Chính là sử dụng bộ ấm trà tử sa đó,
Có vẻ chú ấy đã xem nó như bảo bối rồi.
Cố Tư cũng nhìn xem dáng vẻ của chú Hai, | bình thường chú ấy nghiêm túc, chăm chỉ,
nào ngờ lại có những mặt trái như thế này.
Bà Trì nghĩ ngợi liền kéo Tùy Mị đi vào lúc
đầu chú Ba ngồi cạnh Trì Uyên, thấy bà Trì | tối liền tự động di chuyển một chút,
Bà Trì dắt Tùy Mị ngồi cạnh Trì Trì Uyên.
Tùy Mị một mặt hiếu kì, nhích đến gần phía Trì Uyên một chút, "Chú Hai thích trà đạo như thế sao, em không biết luôn đấu”.
Tùy Mị trước đó kỳ thật cũng có đến nhà tổ của nhà họ Trì, lúc đó là vừa định xong hôn ước với Trì Uyên, hai nhà cũng đi qua đi lại một chút.
Nhưng số lần đến cũng không nhiều, tổng cộng hai ba lần gì đó, nhưng sau này lại không được thành đối với Trì Uyên.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tàu Mị một chút, ngữ khí rất bình thản, "Ừm, chú rất thích nghiên cứu những vật này Cố Tư chỉ dùng khóe mắt nhìn bên kia một chút, căn bản không