Thực ra, suy nghĩ của Tùy Mị khá đơn giản.
Phương Tố và Trì Chúc đã làm loạn đến mức như thế này, muốn quay lại với nhau cũng không được.
Nhất là bây giờ, cái người thương cũ của Trì Chúc lại còn đang nằm bệnh viện.
Tính cách này của Phương Tố, đàn bà bình thường còn tốt hơn bà, bây giờ Trì Tấn có người ở bên cạnh, bà lại càng không có khả năng.
Tùy Mị muốn nhà họ Trì tiếp nhận mình, tự nhiên là không thể đắc tội với Trì Chúc.
Vừa rồi Tùy Mị thăm dò một chút Trì Uyên, Trì Uyên cũng tương đối bài xích đối với chủ đề Phương Tố, có thể thấy được, hiện tại Trì Uyên không quan tâm mấy.
Vậy nên lúc này mà cô còn qua lại với Phương Tố một cách thấy thiết quá, càng dễ làm Trì Chúc cũng như Trì Uyên khó chiu
Phương Tố ở đầu dây đã nói xong đang đợi Tùy Mị trả lời.
Tùy Mị thở dài nói: “Dì à, thật sự không phải cháu không giúp dì.
Cháu không có nhiều cơ hội để gặp A Uyên.
Hai lần trước chúng ta cũng bày ra việc gặp gỡ giống như vậy.
A Uyên cũng tỏ vẻ không thích mấy việc đó.
Giờ cháu hẹn anh ấy ra thì chắc cũng sẽ không đến đâu.
Nhiều khi cháu gọi điện nhắn tin nhưng anh ấy cũng không trả lời cho cháu lắm.
Cho nên cháu chắc cũng không giúp được gì ”.
Phương Tố im lặng nghe điện thoại.
Tùy Mị tỏ vẻ áy náy “Hay là như thế này, cháu sẽ cố gắng gửi tin nhắn và gọi điện cho A Uyên, việc này là có thể làm được nhất, còn nếu không được thì đừng trách cháu, dì nhé.”
Phương Tố một lát sau mới nói, “Cháu cùng A Uyên, bây giờ cũng không thể gặp mặt sao.”
Tùy Mị thuận theo liền nói: “Đúng vậy, quan hệ của hai chúng cháu lúc trước có chút nhạy cảm, A Uyên bây giờ để tránh nghi ngờ, chúng cháu đã lâu không gặp nhau.”
Phương Tố bật cười, làm cho Tùy Mị cảm thấy không hiểu thấu.
Cười xong Phương Tố mới nói, “Ừm, được thôi, vậy cứ như vậy đi, thôi thì để ta nghĩ cách vậy.”
Phương Tố bên kia nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tùy Mị ném điện thoại vào vị trí ghế phụ.
Cô ấy không có biểu cảm gì trên mặt, và vẻ mặt lãnh đạm.
Phương Tố cầm điện thoại lên, đứng yên suy nghĩ một hồi rồi lại cười.
Bà xách túi rời khỏi quán cà phê, nhìn chằm chằm tòa nhà văn phòng công ty của nhà họ Trì rất lâu.
Cuối cùng, bà cũng đưa tay đón một chiếc xe rồi ngồi xe rời đi.
Phương Tố cũng không có chỗ nào để đi, để tài xế lái xe vòng quanh vòng thành một vòng, cuối cùng lại báo địa chỉ cửa hàng của Cố Tư.
Cố Tư và Mạnh Sướng đang bận, Chương Tự Chi hôm nay đặt hàng, số lượng không nhỏ, Mạnh Sướng và Cố Tư đang chuẩn bị hàng.
Phương Tố tiến vào cửa hàng, Cố Tư sững sờ, nhìn chằm chằm bà, “Thế nào, tới phá tiệm à.”
Phương Tố hừ một chút, “ cửa hàng nát của cô, cho dù tôi có đạp phá, thì ta cũng có thể đền được.”
Cố Tư cúi đầu tiếp tục làm việc, trực tiếp nói: “ nếu bà đập thật, tôi còn phải cám ơn bà, tôi không muốn bà bồi thường, tôi muốn bà đi vào tù ngồi mấy ngày, bà biết điều thì ra ngoài đi.”
Phương Tố trừng mắt, “Cố Tư, cô bây giờ làm bậy lắm rồi.”
Cố Tư cười tủm tỉm, “Trước giờ tôi chẳng làm bậy sao, bà không phải là không biết rõ chứ.”
Phương Tố nghiến răng dừng một hồi lâu mới xoay người ngồi ở bên cửa sổ.
Cố Tư có chút kinh ngạc, thầm nghĩ bà ta không phải không vui thì sẽ đóng sầm cửa rồi rời đi sao.
Kết quả là bà không đi, bà vẫn ngồi ở đây.
Mạnh Sướng suy nghĩ một chút, liền đi tới, hỏi Phương Tố dùng gì.
Phương Tố thật ra không cần dùng gì cả, vừa rồi bà vừa ăn vừa uống trong quán cà phê đó rồi.
Nhưng biết Cố Tư tính tình không tốt, ngồi không như vậy, Cố Tư lại muốn châm chọc, cho nên bà liền gọi đồ ăn uống gì đó.
Cố Tư thực ra cũng không quan tâm đến bà ở đằng kia, cô đang bận đến choáng cả đầu.
Cô gọi Mạnh Sướng qua, cùng kiểm lại số lượng, sau đó lại kiểm lại các món được gói chung với nhau.
Phương Tố ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng rất khó chịu.
Bà không thể tin Tùy Mị đối với bà qua loa như thế.
Lúc trước bà đối với Tùy Mị là 100% chân thành.
Biết rõ là sắp xếp cho Trì uyên gặp Tùy Mị, Trì Uyên sẽ tức giận, nhưng bà vẫn làm như thế.
Kết quả hiện tại phía bên bà có chút việc, Tùy Mị đều không giúp.
Phương Tố có chút buồn bực, nhưng trong lòng vẫn cố bao biện Tùy Mị.
Trì Uyên luôn từ chối Tùy Mị, điều này Phương Tố biết.
Tùy Mị không muốn làm cho Trì Uyên phiền lòng vì chuyện riêng, nhưng thật ra điều này cũng có thể hiểu