Thấy Cố Tư đang nhìn mình chằm chằm, Mạnh Sướng vội vàng cười xua tay, “Em chỉ đang nói bậy nói bạ thôi.
Chỉ là vừa lúc nghĩ đến sự việc này, nên nói một câu vậy thôi.”
Cố Tư đăm chiêu suy nghĩ một lúc, dường như cho rằng ý tưởng đó là không thể lắm, cô đưa tầm mắt nhìn lại, “Em có cảm thấy anh ấy sẽ mệt mỏi không?”
Mạnh Sướng cúi đầu tiếp tục làm việc, “Em chỉ đoán thôi, em không hiểu biết ngài Trì lắm.
Mấy lần em gặp anh ấy đều là cùng với chị mà.
Nhưng bà Phương tính khí khó gần như vậy, chắc là lúc ở nhà bình thường cũng không dịu dàng cho lắm, hẳn là anh ấy cũng thấy mệt mỏi.”
Cố Tư thấp giọng cười, “Vậy sao.”
Cô không nói nhiều, nghỉ ngơi vài phút, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Chương Tự Chi đến cửa hàng vào buổi chiều.
Chương Tự Chi đã vài ngày không tới đây chơi rồi, vì vậy anh ta đã nhảy cẫng lên khi đến cửa hàng.
Cố Tư đều nhìn thấy quen luôn rồi bèn liếc anh ta một cái, “Đây là tìm được vợ rồi à? Làm gì mà vui tươi hớn hở vậy?”
Chương Tự Chi nói: “Ngay cả khi tôi tìm được một người vợ, người đáng ra phải vui mừng là người bên kia mới đúng chứ.”
Nói xong, anh ta sáp lại gần người cô, “Tôi vừa gặp chị ba và nói về cái chương trình kia của Ninh Tôn.
Chị ba nói cậu ấy đã sắp xếp xong xuôi, sẽ sớm có thể gặp cậu ấy rồi.”
Cố Tư sửng sốt, “Thật vậy à, vậy chị ba của anh có nói gì về việc bảo đảm cho Ninh Tôn thăng hạng không?”
Chương Tự Chi chậc một tiếng, “Không phải là không có người giỏi trong đợt này, nhưng bây giờ Ninh Tôn đã huấn luyện rồi, kết quả cũng không kém ai đâu, cậu ấy có thể trực tiếp đối đầu được với bọn họ đấy.”
Cố Tư gật đầu, “Hy vọng anh ấy có thể biểu diễn tốt.”
Chương Tự Chi lại mỉm cười, “Chị ba của tôi nói, Ninh Tôn ở chỗ đó vẫn thường nhắc về cô.
Tôi nghe xong thật sự có chút không vui.
Cậu ấy cũng không có nói gì về tôi, rõ ràng là tôi quen biết cậu ấy trong thời gian dài hơn cơ mà.
“
Cố Tư lúc này không muốn nghe về chuyện này, vì vậy cô nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác, “Bên phía nhà họ Ninh bây giờ như thế nào, trong thời gian này anh có chú ý không?”
Chương Tự Chi nghe vậy liền trở nên kích động, “Nhà họ Ninh ấy à, tôi vừa định nói cho cô biết đây.
Ninh Tiêu đã xuất viện rồi, nhưng cũng chưa tới công ty đi làm, anh ta đang ở nhà dưỡng bệnh.
Việc này làm Trang Lệ Nhã đau lòng muốn chết, nói cái gì mà phải để anh ta nghỉ ngơi chăm sóc thân thể cho tốt mới được cơ.”
Đương nhiên Ninh Tiêu sẽ khó chịu bứt rứt rồi, đều sắp bị liệt nửa người nhưng vẫn còn có thể tiếp tục ra ngoài chơi bời kia kìa.
Mấy ngày trước, hắn ta đi uống rượu với bạn bè, nhưng lại bị Ninh Tú nhờ người đưa về nhà.
Ninh Bang tức giận, dùng gậy tát anh ta mấy cái.
Ninh Tiêu không cảm thấy mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào cả.
Anh ta đã được tháo hết thạch cao ra, bác sĩ nói dưỡng bệnh một chút thì anh ta sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Còn Ninh Bang tức giận là bởi vì cảm thấy Ninh Tiêu chính là do đi uống rượu nên mới gặp chuyện không may, hiện tại vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại không chịu khôn ra mà mò đi ra ngoài uống rượu tiếp.
Cách nhìn nhận vấn đề của hai người không liên kết được với nhau nên khó tránh khỏi sẽ xảy ra một số tranh chấp.
Ninh Tiêu bây giờ không tới công ty đi làm.
Ninh Bang nói thẳng, Ninh Tiêu sống vô kỷ luật như vậy, lại không biết tự kiểm điểm, công ty cũng không dám để anh ta làm việc, cho anh ta về nhà dưỡng bệnh vô thời hạn, việc ở công ty thì bàn giao lại cho người khác làm.
Điều này cũng tương đương với việc đuổi Ninh Tiêu ra khỏi công ty, mặc dù có để lại đường lui, nhưng với tính khí của Ninh Tiêu mà muốn cho anh ta kiểm điểm bản thân, làm việc đàng hoàng là chuyện gần như không thể nào xảy ra.
Đương nhiên Ninh Tiêu không muốn cứ như vậy mà bị đuổi ra khỏi công ty bèn cãi nhau với Ninh Bang và Trang Lệ Nhã, làm cho bầu không khí ở nhà họ Ninh mấy ngày nay đều không tốt lắm.
Nói đến đây, Chương Tự Chi không khỏi vui mừng, nói là mỗi lần nghe nhân viên qua báo cáo nhà họ Ninh náo loạn gà bay chó sủa như thế nào anh ta sẽ vui được luôn cả ngày hôm đó.
Cố Tư đã bật cười khi nghe những phản hồi như vậy.
Nếu Ninh Tôn có thể chăm chỉ nỗ lực để đạt được một số thành quả, cuộc sống của nhà họ Ninh bên kia không khéo sẽ càng khó chịu hơn.
Chương Tự Chi dựa vào quầy hàng, “Mấy ngày trước tôi có liên lạc với Trì Uyên nói về nhà họ Ninh.
Anh ấy cung cấp cho tôi rất nhiều manh mối.
Tôi cảm thấy có thể hạ gục nhà họ Ninh