Nghe thấy cố Tư hỏi câu này, Phương Tố sửng sốt, phản xạ có điều kiện nói: "Đương nhiên thích, làm sao có thể không thích."
Cố Tư cười cười:
Thích đến vậy à, vậy tôi có chút nghĩ không ra, bà xem, tôi và Trì Uyên đã li hôn rồi, anh ấy không có trở ngại gì, nếu thật sự thích Tùy Mị, vì sao không trực tiếp ở cùng một chỗ, lại còn cứ như vậy, khiến cho Tùy Mị ở thế nửa vời."
Phương Tố hé miệng, lại nhìn cố Tư.
Cố Niệm nói tiếp,: " Chắc hẳn bà đã đọc tin tức rồi, Trì Uyên tại quán Bar tùy tiện tìm một người phụ nữ, chứ không tìm Tùy Mị.
Bà nói xem, như vậy là cách thể hiện anh ấy thích Tùy Mị sao?" chậc chậc chậc hai lần: " loại yêu thích như thế chả khách nào như đang đâm vào tim người ta mà."
Vẻ mặt của Phương liền biến sắc, tin tức của Trì Uyên, bà cũng đã xem rồi, hơn nữa cũng đã gọi điện thoại cho Trì Uyên để xác nhận.
Trì Uyên ngược lại là một chút cũng không có giấu diếm, nói rõ người trong ảnh chính là mình, đúng là anh có dẫn một người phụ nữ từ quán bar rời đi.
Lúc Phương Tố vừa nghe Trì Uyên thừa nhận, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lại nhớ tới thái độ gần đây của Trì Uyên đối với mình, bà lại không dám nổi giận nữa.
Mặc kệ trước đây như thế nào, con đều không oán trách anh ấy được."
Nói xong Cố Tư liền cười, khóe mắt cũng đỏ.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nói: " ông nội con, hai người ở bên kia có phải thường xuyên gặp mặt nhau không? Nếu ông gặp được ông ấy, giúp con chuyển lời một chút, nói con rất nhớ ôn, nói con sống rất tốt, không cần luyến tiếc, về phần hai người không có lương tâm
kia, trước giờ cũng chẳng có tin tức gì, nhưng như vậy lại tốt nhất.
Con cũng không quá mong họ xuất hiện, con hiện tại không trông ngóng bọn họ nữa.
Cố Tư nói liên miên, cả chuyện của nhà họ Nguyễn cũng đem ra nói.
Cô cười rộ lên: "Sau khi ly hôn với Trì Uyên, con cảm thấy con giống như vận đào hoa đã bám lấy con vậy.
Rất nhiều người đối tốt với con, con thật sự không quen những điều đó.Con vẫn là không muốn có thêm ai xen vào cuộc sống của mình"
Cô nói rất nhiều, lầm bầm lầu bầu đem đáy lòng những cái không thể thổ lộ dễ dàng với ai, tự mình độc thoại trước ngôi mộ.
Cố Tư cũng không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, chỉ biết là khá lâu.
Cuối cùng cô từ biệt ông cụ, sắp xếp lại hoa tươi của mình và cả của Phương Tố, sau đó mới xuống núi.
Xe taxi vẫn chờ dưới chân núi.
Cố Tư lên xe, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu lại nhìn ngôi mộ ở trên núi kia.
Con người mà, phấn đấu cả đời, cuối cùng cũng nằm xuống thành từng mãng nhỏ bé thế kia.
Cô mở miệng: " Đi thôi."
Chiếc xe quay trở lại cửa tiệm.
Mạnh Sướng đang đóng gói bánh ngọt cho khách hàng, khuôn mặt mang ý cười,nhìn đắc ý.
Cố Tư đi vào nhìn Mạnh Sướng: "Yêu đương? Cười