Tùy Tĩnh ngồi trên giường không nói gì.
Tùy Mị suy nghĩ một chút, xoay người rời đi, cuối cùng bước tới cửa, Tùy Tĩnh gọi cô: "Chị.
"
Tùy Mị nói: "Hả?"
Tùy Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, “ chị có thấy vui với cuộc sống hiện tại của mình không?" Tùy Mị đột nhiên mất đi ngôn ngữ.
Cô ấy có hạnh phúc không?
Sau bữa cơm hôm nay, có nhưng suy nghĩ thoáng qua làm cô phải đặt câu hỏi, bây giờ trong tay cô còn lại cái gì, xem ra không còn gì cả.
Trì Uyên cho rằng dù có ở bên cô thì cuộc sống này cũng không thể từ sóng gió thành dòng sông yên bình được.
Cô đang nghĩ, nếu bản thân có cuộc sống thú vị và luôn tỏ ra sôi nổi như Cố Tư, bất kể chuyện gì cũng nhẹ nhàng vượt qua, thì chắc cũng sẽ thu hút được Trì Uyên.
Cô cứ giữ các cư xử quá chừng mực, không có nét riêng nên không thể để lại bất cứ ấn tượng nào trong lòng Trì Uyên.
Tùy Mị nhìn Tùy Tĩnh nói: "chị không vui, đó là sự thật, chị không cảm thấy hạnh phúc chút nào, nhưng A Tĩnh, chị không còn cách nào khác.
"
Tùy Tĩnh không hề lên tiếng nữa.
!Tùy Mị mở cửa bước ra.
Cô đứng ở cửa, suy nghĩ về điều đó rồi đi đến cầu thang.
Ông cụ Tùy chắc hẳn vẫn chưa hết giận, ông ngồi trên sô pha một lúc.
Sau đó, lấy điện thoại di động ra và gọi.
Vừa mở miệng liền nói: "Để những người kia trở về đi.
Bọn họ không có ở đó, không cần chờ thêm nữa.
"
Nói xong, ông lão cúp điện thoại.
Tùy Mị đứng dựa vào tường, vô cảm.
Bên kia, Trì Uyên và Cố Tư tắm rữa lên giường, Cố Tư có thể ngủ ngay bất cứ lúc nào.
Vừa nhắm mắt, cô đã nghe thấy điện thoại của Trì Uyên reo.
Trì Uyên sờ soạng nhìn một cái, sau đó trực tiếp ngồi dậy trả lời điện thoại, "Có chuyện gì vậy?"
Đó Tử Thư, nhưng tiếng nói của Tử Thư rất nhỏ ", Nhị Cáp đưa tin hôm qua đã gặp ông chủ của ngân hàng ngầm rồi.
Ông chủ được cho là thường xuyên đến kiểm tra tài khoản, hiện tại Nhược Cáp phụ trách chi tiết về các khoản thanh toán.
Ông chủ đã lộ mặt.
"
Trì Uyên Hừ, "Nhược Cáp, có nhớ người kia trông như thế nào không.
"
Tử Thư nói: "Nhớ kỹ, anh ta nói khi ra ngoài được sẽ gửi cho chúng ta bản phát thảo