Trì Chúc một mực không nói chuyện, đến khi xe dừng ở cửa công ty, lúc mở đẩy cửa xuống xe, cuối cùng mới có phản ứng.
Ông đứng ở bên cạnh cửa xe, thở dài: “Đúng vậy, rất dễ dàng.”
Ban đầu Trì Uyên không nhận ra ý của Trì Chúc, nghĩ một lúc mới chợt nhận ra, đây chính là câu trả lời trước đó của anh.
Anh cười, đi theo vào công ty.
Buổi chiều hơi bận một chút, Trì Uyên không có thời gian đi xem tâm trạng Trì Chúc như thế nào.
Nhưng nghĩ lại, trưa hôm nay gặp chuyện đó, tâm trạng buổi chiều cũng không khá hơn là bao.
Bận rộn như vậy cho đến chạng vạng tối, cuối cùng Trì Uyên cũng hoàn thành xong công việc của mình.
Anh duỗi lưng một cái, sau đó gọi điện thoại cho Cố Tư, hỏi cô đang ở đâu.
Cô nói đang ở câu lạc bộ của Chương Tự Chi cùng với Phương Tố, buổi tối ở đây ăn cơm.
Trì Uyên nghe thế, nhanh chóng mở miệng: “Anh cũng đến đó, chỉ một mình anh.”
Cố Tư cười haha: “Anh đến đây, trong nhà chỉ còn lại bà cụ và ông cả, chắc là họ cũng nhắc.”
Nhưng Trì Uyên không quan tâm điều đó: “Anh có về thì cũng chỉ có mình anh, cũng chẳng có chuyện gì hay ho từ anh, không sao.”
Cố Tư nghĩ nghĩ, cũng không biết nói gì, dù sao đến địa bàn của Chương Tự Chi, Cố Tư không có tư cách gì ngăn cản.
Cúp điện thoại, Trì Uyên thu dọn trên bàn làm việc một chút, chỉ đợi đến giờ tan làm, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.
Trì Chúc cầm ly nước bước ra khỏi phòng trà.
Nhìn thấy dáng vẻ Trì Uyên xuất hiện vội vàng, anh sửng sốt: “Tan làm rồi sao? Sao lại vội như vậy?”
Trì Uyên “ồ” một cái: “Tiểu Tư và mẹ con nói ở bên ngoài ăn cơm, con cũng đến đó.”
Trì Chúc mím môi, qua một vài giây mới chậm rãi gật đầu: “Vậy trong nhà chỉ còn bà nội con rồi.”
Trì Uyên chỉ nhíu mày, không trả lời câu nói của Trì Chúc: “Ba đang muốn tăng ca sao?”
Trì Chúc “ừ một tiếng: “Không còn cách nào, công việc nhiều.”
Giọng của ông hoàn toàn là bất lực, nhưng Trì Uyên cũng không hề tỏ vẻ quan tâm, nói câu con đi đây, còn thật sự đi thẳng đến thang máy.
Trì Chúc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trì Uyên, ánh mắt hơi có chút phức tạp.
Cảm thấy rằng cuộc sống dường như quay về giống như trước đây, trong nhà chỉ còn ông và bà cụ.
Trì Uyên lái xe đi, đi thẳng đến câu lạc bộ Chương Tự Chi.
Câu lạc bộ vào buổi tối rất náo nhiệt, mấy người Cố Tư ở trong phòng mạt chượt, ăn lẩu.
.
truyện tiên hiệp hay
Phòng bếp bên kia chuẩn bị cho rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Lúc Trì Uyên vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Cố Tư lôi kéo Chương Tự Chi chụp ảnh chung.
Chương Tự Chi che mặt không để bị chụp, vết bầm trên gò má của anh ta thực ra không quá rõ ràng, khi bật camera làm đẹp lên thì không còn gì cả.
Nhưng Chương Tự Chi sống chết cũng không đồng ý, anh ta che mặt trốn tránh các kiểu.
Nhưng bởi vì Cố Tư mang thai, nên anh ta không dám giãy dụa quá mạnh, chỉ che mặt trốn tránh ống kính.
Cố Tư cười haha, nhìn vô cùng đáng ghét.
Phương Tố ở bên cạnh, tất cả các món ăn đã được chuẩn bị sẵn đều được bày lên trên bàn, nhìn cũng không nhìn bọn họ: “Cẩn thận một chút, Tiểu Tư, cẩn thận bụng của cô, còn cậu nữa Tự Chi, cậu cứ nghe theo cô ấy chụp hai cái không phải là được rồi sao, anh nhìn cô ấy hấp tấp như vậy.”
Phương Tố như vậy, đặc biệt giống như ông bố bà mẹ thiên vị.
Trì Uyên nhìn rồi mỉm cười.
Chương Tự Chi ở bên kia la lớn không chụp không chụp tôi không chụp, nhưng đáng tiếc Cố Tư hướng về anh chụp răng rắc răng rắc mấy cái.
Trì Uyên bước chân đi vào, đi đến chỗ Phương Tố: “Có cái gì cần con giúp hay không?”
Phương Tố ngẩng đầu Trì Uyên, rồi cười: “Con đến rồi à, không cần giúp đâu, ngồi xuống đi, sắp có thể ăn được rồi.”
Nói xong, bà có chút bất lực nhìn Cố Tư bên kia: “Hai người đừng náo nữa, nhanh qua đây đi.”
Cố Tư cúi đầu tấm ảnh trong điện thoại, cảm thấy được rồi, liền không làm khó Chương Tự Chi nữa.
Mấy người ngồi quanh bàn, còn chưa đợi ăn cơm, bầu không khí náo nhiệt đã nổi lên trước.
Cố Tư không thể uống rượu, nên làm hai bình nước trái cây.
Trước khi Cố Tư ăn bảo Trì Uyên chụp một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.
Trì Uyên gần như hiểu ý của Cố Tư, ngược lại anh nghe lời, thật sự đăng lên.
Lúc ăn cơm, lời Cố Tư nói không