Trì Chúc vẫn còn ở công ty.
Bà cụ gọi điện thoại tới hỏi ông ta sao chưa về nhà.
Trì Chúc trầm giọng nói, “Con đang tăng ca, gần đây có khá nhiều chuyện.”
Bà cụ thở dài, “Sao lại thành như thế này rồi chứ? Trong nhà cũng chỉ còn một mình mẹ, Tiểu Tư và A Uyên còn chưa về, con cũng không về, ăn cơm tối mẹ cũng không có lấy một người để mà nói chuyện nữa.”
Trì Chúc miễn cưỡng cười, “Trước kia nhà chúng ta ăn cơm cũng có nói chuyện gì đâu mà.”
Bà cụ nói một câu, “Bây giờ với trước kia sao có thể giống nhau chứ? Không giống nữa rồi.”
Trì Chúc há to miệng cuối cùng vẫn kìm lại câu nói ông ta vốn muốn nói.
Sao lại không giống chứ, có chỗ nào khác đâu?
Bà cụ cũng không có cách nào khác, chỉ than thở mấy câu như vậy rồi căn dặn ông ta đừng chỉ lo làm việc mà phải chú ý ăn cơm tối nữa.
Trì Chúc ừ một tiếng, ngước lên nhìn đồ ăn ngoài đặt về đã nguội mất đang đặt trên bàn làm việc, ánh mắt tối dần lại.
Cúp điện thoại xong, ông ta dựa lưng vào ghế thở dài thườn thượt.
Ông ta đã gọi đồ ăn từ lâu rồi, chỉ là nhìn cũng không muốn ăn, ông ta ăn không vô.
Ông ta chờ một lát thì lấy điện thoại ra, bấm ngẫu nhiên.
Sau đó ông ta nhìn thấy Trì Uyên đăng tin lên vòng bạn bè.
Thật ra thì Trì Uyên không thường đăng lên vòng bạn bè, hiếm hoi lắm mới thấy anh đăng một bài nên là ông ta nhìn rất kỹ.
Trong bức ảnh đăng trên vòng bạn bè, bọn họ đang ăn lẩu.
Cố Tư và Phương Tố ngồi cùng nhau, họ đang trò chuyện với nụ cười trên môi.
Trì Chúc lại nhớ đến người đàn ông mà ông ta đã nhìn thấy vào buổi trưa hôm nay.
Tên là gì ấy nhỉ, đúng rồi, là Lâm Chí Dương.
Cái tên này quá bình thường, bình thường như người của hắn, thật không dễ để người ta nhớ tới.
Trì Chúc xem đi xem lại bức ảnh nhiều lần, sau đó ông ta càng không có tâm trạng xem tài liệu nữa.
Thật ra ông ta muốn gọi điện thoại cho Trì Uyên, giả vờ như không biết cái gì rồi hỏi anh đang làm gì.
Nhưng lý trí ông ta vẫn còn, hỏi xong có thể làm được cái gì chứ, ông ta vẫn phải ở lại đây đọc tài liệu.
Trì Chúc càng nghĩ càng không yên lòng nổi.
Ông ta đặt chiếc điện thoại sang một bên và đóng tất cả các tệp tài liệu lại.
Không xem nữa không xem nữa, với tâm trạng thế này cơ bản là xem không vào được.
Ông ta cứ ngồi như thế không bao lâu, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Ông ta vội vàng cầm qua xem, cuối cùng lại vẻ mặt đóng băng, sau đó có chút thất vọng.
Là Cổ Nhan gọi điện thoại tới.
Lúc đầu ông ta không muốn trả lời lắm, nhưng bây giờ cũng thực sự không thể làm gì khác, vì vậy ông ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định nghe điện thoại.
Cổ Nhan ở đầu dây bên kia chắc là đang xem TV ở nhà, có thể nghe thấy tiếng những người đang nói chuyện trên TV lọt vào.
Bà ta hỏi Trì Chúc đang làm gì, Trì Chúc thở ra một hơi, “Đang tăng ca.”
Cổ Nhan sững sờ, “Vẫn ở công ty à? Ăn cơm chưa?”
Trì Chúc nhìn hộp đồ ăn ngoài một chút, ông ta vẫn nói câu ăn rồi.
Cổ Nhan a một tiếng, “Có chuyện gì thì để mai làm đi, mấy cái không gấp lắm thì đừng làm quá sức.”
Thật ra cũng không phải việc gì gấp mấy, chẳng qua là có về nhà cũng cảm thấy không có việc gì làm, với lại trong nhà trống không, càng nhìn càng bực bội.
Tốt hơn là cứ ở đây mà giết thời gian thì hơn.
Trì Chúc nói tôi biết rồi, sau đó ông ta hỏi Cổ Nhan có chuyện gì sao.
Lúc đầu Cổ Nhan đúng là có chuyện, nhưng bây giờ bà ta nghĩ chút rồi lại nói là không có gì.
Bà ta nói chỉ là đang thấy hơi chán thôi, nếu ông ta vẫn còn đang phải tăng ca vậy không quấy rầy ông ta nữa.
Bà ta nói xong những lời này thì cúp điện thoại.
Trì Chúc lại đặt điện thoại xuống, xoay ghế một chút, ông ta cứ như vậy ngồi dựa vào ghế, khoanh hai tay đặt trên đùi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi tối trong thành phố luôn luôn rất ồn ào, nhưng bên ngoài náo nhiệt như vậy ông ta lại cảm giác bản thân cũng không vui lây được chút nào.
Không biết ông ta đã ngồi như thế bao lâu.
Sau cùng Trì Chúc nhìn đồng hồ, có thể tan làm về nhà rồi.
Có thể về nhà tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Ông ta thu dọn một chút đồ đạc rồi rời khỏi công ty.
Không ngờ là mới vừa ra khỏi thang máy, ông ta lập tức sững sờ.
Cổ Nhan vừa lúc từ bên ngoài bước vào sảnh chính, trên tay bà ta mang theo một hộp giữ nhiệt.
Nhìn thấy Trì Chúc, bà ta dường như thở ra một hơi, “Tôi còn sợ tôi đến mà ông