Ông Tùy ở bên kia sửng sốt một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói, nghe có vẻ không vui, “Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì.”
Tùy Mị chịu đựng không được muốn khóc, “A Tĩnh xảy ra tai nạn xe cộ, ba tới nhanh một chút, tới nhanh một chút.”
Ông Tùy trầm mặc một hồi lâu, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tùy Mị đứng tại chỗ, lau mặt một cái.
Trên mặt tất cả đều là nước mắt, cũng không biết tuôn ra khi nào.
Bác sĩ cấp cứu bên kia một lát sau đột nhiên nói không đúng.
Tùy Mị sợ hết hồn, vội vàng xông tới, “Thế nào thế nào.”
Bác sĩ đang vội cũng không thể trả lời cô ngay, Tùy Mị bị một y tá bên cạnh kéo đi, không để cho cô ở trước mặt bác sĩ, làm ảnh hưởng đến bác sĩ cấp cứu.
Tùy Mị có chút đứng không vững, dựa vào trên vách tường ở một bên.
Phòng cấp cứu được đưa tới rất nhiều người, cũng không ít người nhà, họ đang khóc, giọng nói của họ có chút ồn ào.
.
Đam Mỹ H Văn
Tùy Mị cảm thấy đầu óc mình có chút mê man.
Mối quan hệ giữa cô và Tùy Tĩnh, từ nhỏ đã rất tốt.
Tùy Tĩnh là đối với cô, là người đối xử với cô chân thành nhất trong nhà họ Tùy.
Tùy Mị cũng không ngốc, biết ông cụ Tùy và ông Tùy trên người cô đánh chủ ý gì.
Kiểu gia đình, tình thân cũng không thuần túy, đều mang theo một ít vài phần lợi ích.
Ông cụ Tùy và ông Tùy hy vọng cô có thể tìm một người đáng tin, để tương lai hỗ trợ Tùy Tĩnh.
Nói cho cùng vẫn là cân nhắc vì gia tộc.
Tùy Tĩnh có thể là bởi vì còn chưa bước vào xã hội, nên tâm tư rất đơn thuần.
Cậu ấy đối với Tùy Mị rất tốt, thật sự rất tốt.
Lúc không có ai Tùy Mị đã mấy lần nghe thấy Tùy Tĩnh chống đối lại ông Tùy.
Để ông không tính toán với Tùy Mị, cậu ấy nói rằng cuộc sống của cậu ấy, chính cậu ấy biết sống như thế nào, không cần để một người khác, lót đường cho cậu ấy.
Cậu ấy còn nói, hy vọng Tùy Mị có thể sống thoải mái hơn, cậu ấy nhìn ra được, Tùy Mị không vui.
Nghĩ tới đây, Tùy Mị che mặt, đột nhiên bật khóc lên.
Một lúc sau, ông Tùy đã đi tới.
Ông trực tiếp xông vào, nhìn thấy, cũng khẩn trương và sốt ruột.
Nhưng việc cấp cứu của bác sĩ vẫn còn chưa kết thúc, qua cuộc trò chuyện của vài bác sĩ cứu hộ ở đó, Tùy Mị nghe được, trước khi Tùy Tĩnh xảy ra tai nạn xe cô, đã uống một ít thuôc.
Ông Tùy đoán chừng có chút không khống chế được bản thân, ở bên trong làm ầm ĩ, để bác sĩ nhất định phải cứu được Tùy Tĩnh, nếu không ông để tất cả mọi người ở đây đều không xong.
Tùy Mi kéo cánh tay ông Tùy,”Ba, chúng ta đi ra ngoài trước đi, chớ ảnh hưởng bác sĩ cứu người.”
Ông Tùy mắt hơi đỏ, đột nhiên hất tay tát lên mặt Tùy Mị một cái,”Cô không muốn em trai mình tốt lên có phải không?”
Cái tát này, như muốn đổ hết lên Tùy Mị.
Cô ôm mặt nhìn ông Tùy.
Vẻ mặt của ông Tùy có chút dữ tợn,”Cô đừng có vui mừng, tôi nói cho cô biết, coi như em trai cô xảy ra chuyện, gia sản trong gia đình cũng không có phần của cô, tôi sẽ giao cho người ở nhà Hai, tôi cũng không cho cô, không bằng đồ súc sinh, nằm trong đó là em trai cô đấy, cô lại ở chỗ này cười trên nỗi đau của người khác.”
Tùy Mị cau mày, “Con không có, con nhìn hả hê lúc nào chứ.”
Ông Tùy căn bản không nghe lọt tai lời nói của cô, đi tới, chỉ vào các bác sĩ kia, giọng điệu mang theo uy hiếp, “Tôi nói cho các người biết, nếu con trai tôi xảy ra chuyện, các người từng người không một ai có thể tránh thoát, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Cô y tá ở đằng kia nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ.
Tùy Mị lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài một hàng trên ghế dài, đã ngồi đầy người.
Những người đó đương nhiên cũng đều khổ sở và sợ hãi, nhưng vẫn là có lý trí, tất cả đều ở đây chờ kết quả cấp cứu của bác sĩ.
Cũng chỉ có ông Tùy, ở bên trong dây dưa mãi không xong, ảnh hưởng đến công việc bình thường của nhân viên y tế.
Tùy Mị đi tới một bên, ôm bả vai tựa vào trên tường.
Cô cảm thấy đầu mình đau nhói, hai bên thái dương đập loạn xạ.
Bảo vệ ở cửa bên kia chạy tới, ba người tới khống chế ông Tùy.
Bọn họ đem ông Tùy áp giải đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tùy Mị, Tùy Mị cũng không thèm nhìn một cái.
Liên tục có người được đẩy ra, có vài người cấp cứu được, nói là được chuyển tới phòng bệnh nặng hoặc là phòng bệnh bình thường.
Đều là tạm thời đã được sống lại
Tùy Mị mím môi, bao nhiêu cũng cho biết có một chút ít hy vọng.
Đợi một lúc lâu sau, bác sĩ ở bên trong đi ra, bác sĩ này Tùy Mị biết, vừa rồi anh ta đã cấp