Vành mắt ông đỏ hoe, thật ra dễ dàng nhìn ra người đàn ông này có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Tùy Mị nhắm mắt lại, cảm thấy chóng mặt.
Lúc chạng vạng tối, Trì Uyên trở về nhà và kể lại chuyện Tùy Tĩnh gặp tai nạn cho Cố Tư nghe.
Cố Tư nghe xong liền cảm thấy sợ hãi.
Tuy cô không quen biết gì Tùy Tĩnh, nhưng cũng đã nghe qua cái tên này hai lần từ Tủy Mị.
Những lần trước đây khi Tùy Mị đi ngang qua nhà cô đều bảo rằng đang đưa Tùy Tĩnh đến lớp học thêm.
Có thể thấy tình cảm giữa hai chị em họ rất sâu sắc.
Cố Tư vội vàng hỏi, “người thì sao? có sao không?”
Trì Uyên nghĩ thằng bé vẫn ổn.
Tuy tình hình lúc đó trông có vẻ khá nghiêm trọng, máu chảy đầm đìa.
Nhưng tốc độ của những chiếc xe di chuyển trên ngã tư cũng không quá nhanh.
Vì vậy, anh nói: “chắc là không sao đâu.”
Trì Chúc trở về nhà vào giờ ăn tối.
Trì Uyên nhớ rằng tối nay ông cụ Tùy đã hẹn Trì Chúc cùng dùng bữa.
Cũng phải, hiện giờ Tùy Tĩnh xảy ra chuyện như vậy, bữa cơm này chắc chắn phải bị hủy bỏ.
Trì Chúc cũng hay tin Tùy Tĩnh bị thương phải nhập viện.
Ông nói rằng khi nào Tùy Tĩnh xuất viện sẽ nhờ Trì Cảnh mang quà qua thăm.
Tuy quan hệ giữa hai gia đình không quá tốt, nhưng ít nhiều cũng hợp tác làm ăn, đây chắc hẳn là điều mà họ nên làm.
Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau sau khi thức dậy, Trì Uyên nhận được một cuộc gọi điện thoại nói rằng bọn họ đã không thể cứu sống Tùy Tĩnh.
Trì Uyên sững sờ hồi lâu, sau đó đáp lại, “ừ, tôi biết rồi.”
Trì Uyên dường như vẫn chưa phản ứng kịp, anh kết thúc cuộc gọi.
Mất rồi
Thằng bé còn trẻ vậy mà đã phải rời xa nơi này.
Trái tim Trì Uyên tràn ngập thương xót.
Trong ấn tượng của anh, Tùy Tĩnh chính là người con của ánh dương.
Nó chỉ là một đứa trẻ, đáng lẽ ra thằng bé đó vẫn còn rất nhiều thời gian.
Cố Tư còn đang say giấc, Trì Uyên không đánh thức cô, nhẹ nhàng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Trì Chúc đã ở dưới nhà từ lâu.
Ông cũng biết tin, sắc mặt ông có chút u ám.
Ông nhìn Trì Uyên nói, “ba ăn sáng rồi, ghé nhà họ Tùy một chuyến rồi đến công ty sau.
Cuộc họp buổi sáng con chủ trì nhé.”
Trì Uyên ừ một tiếng, đáp: “vâng, con biết rồi.”
Trì Chúc thở dài, “đứa nhỏ ngoan thế này, ai mà ngờ được.”
Đúng vậy, không một ai có thể lường trước chuyện này.
Hôm nay bà cụ không xuống nhà, nói rằng đêm qua ngủ không ngon, hôm nay sẽ ăn trễ hơn mọi ngày.
Trì Chúc và Trì Uyên thu dọn xong xuôi rồi ra khỏi nha.
Trì Chúc lái xe chạy thẳng đến nhà họ Tùy, còn Trì Uyên chạy qua công ty.
Cuộc họp sáng nay diễn ra khá lâu, khi Trì Uyên kết thúc cuộc họp và bước ra khỏi phòng, điện thoại anh hiện ra hai cuộc gọi nhỡ của Trì Chúc.
Trì Uyên trở về văn phòng, vội vàng gọi lại cho ông.
Lúc này Trì Chúc vẫn đang ở nhà họ Tùy.
Trì Uyên nhỏ giọng hỏi, “sao vậy ba? Con mới họp xong.”
Trì Chúc thở dài, “có thời gian thì đến đây một chuyến nhé con, trạng thái của Tùy Mị tệ lắm, nó nói là nó muốn gặp con.”
Trì Uyên ồ lên, hiện giờ anh đã không còn để ý đến những chuyện mà Tùy Mị đã làm trước đây.
Hơn nữa, vụ tai nạn xe của Tùy Tĩnh ngày hôm qua là anh nhắc nhở cô.
Có lẽ Tùy Mị cũng muốn hỏi anh vài điều.
Trì Uyên nhìn đồng hồ, nói rằng khi nào đến giờ tan làm sẽ chạy qua ngay.
Nói xong, anh thuận miệng hỏi về tình hiện hiện tại của nhà họ Tùy.
Trì Chúc thở dài, “loạn hết cả lên.
Người lớn tuổi trong nhà đổ bệnh rồi, cú sốc lớn đến vậy làm sao mà chịu nổi.”
Bà lớn nhà họ Tùy khóc ngất lên ngất xuống.
Còn ông lớn cả người cứ ủ rũ như thế, không muốn nhìn mặt bất cứ ai, nhưng vẫn chịu gặp Trì Chúc.
Cả ngày hôm nay từ khi Trì Chúc đến, ông vẫn luôn kéo Trì Chúc lại, kể về một số điều liên quan đến Tùy Tĩnh trong thời gian gần đây.
Nhưng ông ấy thật sự không hiểu tại sao Tùy Tĩnh có thể xảy ra chuyện.
Không những thế, ông ấy còn oán hận Tùy Mị.
Trì Uyên không hiểu rõ