Nếu là trước đây, Trì Uyên muốn khiến cho nhà họ Tùy sụp đổ, thật sự cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng đúng lúc gặp phải chuyện của Tùy Tĩnh, nhà họ Tùy có hơi hỗn loạn, muốn nhân cơ hội mà xâm nhập vào tự nhiên đơn giản hơn nhiều rồi.
Trì Chúc ngẫm nghĩ, thở dài: “Tuy ba không biết con vì sao muốn đối phó với nhà họ Tùy, nhưng theo lời con vừa nói, bọn họ chắc là đã làm ra những việc quá đáng.”
Trì Chúc lại thở dài: “Nói thật lòng ba cũng không vừa mắt nhà họ Tùy.”
Ông cụ Tùy và ông Tùy thật sự quá mức tự phụ độc tài, hơn nữa mưu tính lại thật sự quá nhiều.
Tuy rằng người kinh doanh đều có tính toán của riêng mình, nhưng mọi người đều cố gắng che giấu, ngược lại ngoài mặt cũng ra sức tỏ vẻ.
Nhà họ Tùy thì lại chẳng kiêng nể cái gì.
Trì Uyên lại không nói nữa, bà cụ từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy hai người trở về, ngay lập tức vô cùng vui vẻ.
Mọi người đều nói già rồi sẽ thích thanh tĩnh, nhưng bà cụ lại không như vậy.
Bà thích náo nhiệt, thích con cháu sum vầy, bà thích tất cả mọi người đều ở bên cạnh mình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui vẻ.
Cố Tư và Phương Tố vẫn còn ngồi ở bên trong vườn hoa.
Phương Tố đem toàn bộ chuyện gặp Cổ Nhan ở công ty nhà họ Trì nói qua một lượt.
Cố Tư liền cong môi, cô nói: “Trước đây tôi đã khá là khâm phục bà Cổ rồi, bây giờ tôi lại càng khâm phục bà ta.
May mà hôm nay bác tới đó, nếu bác không tới, còn không biết sẽ có chuyện gì.”
“Đúng vậy.” Phương Tố cũng có chút cảm khái: “Cô nói xem, bà ta đến bây giờ vẫn còn chưa hết hi vọng.
Tôi thật sự có chút lo sợ, sau này tôi và Trì Chúc tái hôn rồi, bà ta lại sẽ giống như trước đây, bám mãi không buông.”
Cái loại cuộc sống này, bà nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Tư thở ra một hơi: “Chuyện này vẫn là để ông Trì giải quyết đi, cứ luôn để bác ra mặt thật ra lại không ổn lắm.”
Dù sao, mục tiêu của Cổ Nhan cũng là Trì Chúc, nếu Trì Chúc bóp chết hoàn toàn hi vọng của bà ta, phiền phức sau này liền sẽ không còn nữa.
Phương Tố gật gật đầu: “Đúng vậy, quả thật là đạo lý này.”
Cố Tư liền nghĩ tới Tùy Mị, cô nói: “Trước đây con cảm thấy Tùy Mị là một sự phiền toái, chỉ là so sánh với mẹ, con cảm thấy Tùy Mị căn bản chẳng coi là gì.”
Tùy Mị ít nhiều còn có hơi hiếu thắng, Cố Tư dùng lời nói kích thích, cô ta liền có chút chùn chân.
Nhưng Cổ Nhan này rõ ràng lại có thể co được giãn được.
Không phải cứ nói vài câu kích động liền giải quyết được bà ta.
Cố Tư hơi trầm mặc, sau đó nói: “Cho nên hai người tái hôn, việc này thật sự không thể kéo dài nữa.
Sau khi tái hôn rồi, mẹ đã có thể quang minh chính đại, Cổ Nhan ít nhiều cũng sẽ có chút áp lực.”
Phương Tố đúng là cũng đang nghĩ tới điểm này.
Hai người ngồi ở vườn hoa trao đổi một lát, sau đó nhìn đến thời gian không còn nhiều nữa, mới trở về nhà chính.
Nhà chính bên này món ăn đã dọn lên hết rồi, chuẩn bị bắt đầu ăn cơm.
Bà cụ nhìn thấy hai người Cố Tư và Phương Tố khoác tay nhau trở về liền bật cười: “Cháu nhìn xem, giống như hai mẹ con vậy đó.”
Trì Uyên ở bên cạnh dựa lưng vào ghế, cong môi cười: “Đúng vậy, cháu thì lại giống như là con riêng.”
Có những thứ không thể so sánh, vừa so liền bắt đầu thấy “đau lòng”.
Trước đây Phương Tố rất tốt với Trì Uyên, khắc nghiệt với Cố Tư.
Bây giờ mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn rồi.
Mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Trì Chúc và Trì Uyên nói một chút về chuyện công việc.
Cũng ít nhiều nhắc đến tình hình cung cấp hàng hóa gần đây của nhà họ Tùy.
Trì Chúc nói gần đây công ty nhà họ Tùy đổi người đứng đầu thành chú hai nhà họ Tùy, có thể là ông Tùy có hơi lực bất tòng tâm, buông ra quyền hạn trong tay mình.
Chỉ là chú hai này rõ ràng không có sự quyết đoán của ông Tùy, ông ta quá thận trọng, vốn có rất nhiều sự hợp tác có thể đàm phán thành công.
Vì ông ta lo sợ lỗ vốn, nên tạm thời gặp trở ngại.
Hơn nữa gần đây số lượng hàng hóa nhập vào từ nhà họ Trì cũng đang giảm xuống nhanh chóng.
Trì Chúc nói ông và chú hai nhà họ Tùy cũng từng qua lại, trái ngược với sự mạnh dạn của ông Tùy, chú hai lại càng thận trọng hơn một chút.
Chỉ là cũng có hơi thận trọng quá mức, sẽ trói buộc sự phát triển mở rộng của công ty.
Trì Uyên cười lạnh, bây giờ ông Tùy chủ yếu muốn tiếp nhận chuyện của ngân hàng tư nhân kia, cho nên công ty liền hoàn toàn không quan tâm đến.
Đồng thời ông ta lại đình chỉ chức vụ của Tùy Mị.
Suy nghĩ ban đầu hẳn là cũng muốn lôi kéo Tùy Mị gia nhập ngân hàng tư nhân, bây giờ chỉ là chờ đợi ông Tùy hoàn toàn ngựa quen đường cũ, sẽ đưa Tùy Mị đến đó.
Chỉ là bọn họ lại quên mất, Tùy