Buổi chiều lúc đi làm, Trì Uyên gọi điện thoại cho Tùy Mị, Tùy Mị bên kia không bắt máy.
Trì Uyên có hơi bất ngờ, tiếp tục gọi cho Tùy Mị mấy lần nữa, nhưng vẫn không bắt máy như cũ.
Điện thoại thì gọi được, chỉ là không có ai nhận, trước đây loại tình huống này cũng không gặp nhiều.
Trì Uyên hơi do dự một lát, chỉ nghĩ có thể bây giờ Tùy Mị đang có việc bận.
Anh dự định muộn muộn một chút lại gọi điện thoại cho Tùy Mị.
Liền cũng đặt chuyện này sang một bên.
Công việc trong công ty Trì Uyên có hơi nhiều, cả một buổi chiều đều bận rộn.
Chờ tới lúc nhá nhem tối, anh mới chợt nhớ ra chuyện của Tùy Mị, liền vội vàng cầm điện thoại, gọi cho Tùy Mị thêm lần nữa.
Lần này giống như trước đó, không có ai nghe máy như cũ.
Trì Uyên mới nhận thấy có chút không hợp lý.
Trước đây Tùy Mị nói muốn rời đi, nhưng dựa theo tính cách của Tùy Mị, cho dù cô có muốn rời đi, cũng nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh một tiếng.
Đột nhiên yên lặng không tiếng động cũng không có tin tức như vậy, hơn nữa điện thoại vẫn ở trạng thái có thể gọi được, rõ ràng là có hơi khác thường.
Trì Uyên ngẫm nghĩ, không chờ tới lúc tan làm liền lái xe tới nhà họ Tùy.
Nhà tổ nhà họ Tùy so với trước đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trì Uyên còn nhớ thời gian trước bản thân tới đây hủy hôn, lúc đó khi lái xe tới cổng lớn nhà họ Tùy, liền có thể nghe thấy âm thanh cười nói ở bên trong.
Nhưng bây giờ biệt thự nhà họ Tùy yên tĩnh giống như là không có ai ở vậy.
Trì Uyên ở cửa cổng chờ đợi một lát, không thấy quản gia tới mở cửa.
Vì vậy anh chỉ có thể xuống xe đi tới, nhấn chuông cửa ở cổng lớn.
Qua một hồi lâu bên trong mới có người giúp việc đi tới.
Bởi vì cũng nhận ra Trì Uyên, nhìn thấy anh có hơi bất ngờ, người giúp việc nhỏ giọng hỏi anh tìm ai.
Trì Uyên ngẫm nghĩ liền mở miệng: “Cô cả của các người có ở nhà không?”
Người giúp việc lắc lắc đầu: “Cô cả không có ở nhà, trưa nay đã ra ngoài rồi.”
Người giúp việc trả lời như vậy cũng là muốn nói, từ lúc buổi trưa đi ra ngoài, đến bây giờ Tùy Mị vẫn chưa trở về.
Điều này càng làm cho Trì Uyên bất ngờ, vì thế vội vàng hỏi: “Cô cả nhà các người một mình đi ra ngoài sao? Lúc trước tôi có hẹn với cô ấy cùng nhau ăn cơm tối, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà không có ai nhận, cho nên tới đây hỏi một chút.”
Người giúp việc nghĩ một lát mới nói: “Không phải đi một mình, là đi ra ngoài cùng với ông cụ Tùy.”
Ra ngoài cùng với ông cụ Tùy, sau đó một buổi chiều chưa trở về, trong lòng Trì Uyên gần như liền đoán ra được là tình huống gì rồi.
Cách cánh cổng sắt anh liền tiếp tục hỏi người giúp việc: “Vậy ông cụ Tùy đã trở về chưa?”
Người giúp việc có hơi bất ngờ, cô gật gật đầu: “Ông cụ đã về rồi, đã quay về từ sớm.”
Rất tốt, Trì Uyên cảm thấy dự cảm của mình chắc hẳn là đúng rồi.
Tùy Mị ở đây chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, có thể là Tùy Mị đã làm cái gì đó bị ông cụ Tùy phát hiện ra rồi.
Ông cụ nhà họ Tùy chính là rất nhạy bén, Tùy Mị căn bản không đối phó được với ông ta.
Nhưng anh cũng chẳng đặc biệt lo lắng, dù sao ông cụ Tùy vẫn còn coi Tùy Mị là hi vọng của tương lai, chắc hẳn sẽ không làm gì cô.
Trì Uyên cũng không đi vào nhà tổ nhà họ Tùy, trực tiếp lái xe rời khỏi đây.
Lúc trên đường, anh gọi điện cho Tử Thư, bảo Tử Thư phân công người tới theo dõi nhà tổ nhà họ Tùy một chút, xem xem có thể tìm được chỗ của Tùy Mị hay không.
Tử Thư còn có hơi bất ngờ, hỏi Trì Uyên Tùy Mị sao vậy.
Cái này Trì Uyên tạm thời không có cách nào nói ra được, anh chỉ là tự mình suy đoán Tùy Mị đã bị ông cụ Tùy nhìn ra, cụ thể có phải hay không, cái này còn phải xem xét thế nào đã.
Tử Thư hoàn toàn không hề thích Tùy Mị, cho dù biết bây giờ cô ta có thể gặp phải phiền phức, cũng chẳng thông cảm cho cô.
Sau khi dặn dò Tử Thư xong, Trì Uyên nhìn thời gian một chút.
Nghĩ nghĩ vẫn là trở về nhà tổ.
Lần trước một đêm không trở về, Cố Tư dường như có hơi bị ám ảnh,