Lúc này, Chương Tự Chi không ngủ nổi nữa, từ trên giường anh ngồi dậy, cầm điện thoại nói với đầu bên kia; “nhanh, nhanh, mau điều tra tiếp, điều tra xem anh ta với cô bạn gái kia trong ba năm đấy làm cái gì, tất cả liên quan cũng phải điều tra hết, trưa nay tôi muốn nhìn thấy tài liệu về toàn bộ chuyện này.”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rõ.
Cúp điện thoại, Chương Tự Chi cảm thấy tâm trạng cực kì thoải mái.
Chương Tự Chi xuống giường, đứng dưới đất vận động tay chân một lúc, tâm trạng lại thấy xúc động.
Chương Tự Chi đi rửa mặt sau đó xuống lầu một, ngồi ở ghế salon.
Ở bên cạnh, những công nhân bồi bàn túm tụm lại, đang trò chuyện rôm rả.
Chương Tự Chi cũng hăng hái tiến tới: “mọi người đang nói cái gì vậy, cho tôi nghe với.”
Trước đây, Chương Tự Chi chưa bao giờ làm như thế này, chưa từng đến đây hóng chuyện cùng bọn họ.
Mấy người bồi bàn kia cũng không nói chuyện gì làm người khác bất ngờ lắm.
Bọn họ đang tám chuyện, nói ai đã có bạn gái, cô bạn gái đấy như thế nào.
Chương Tự Chi nghe được, cười haha.
Anh nhớ đến Lương Ninh Như, cũng nhớ tới những gì bản thân đã nói ngày hôm qua ở nhà Lương Ninh Như.
Thực sự, anh muốn đến quê của Lương Ninh Như xem một chút, muốn đến xem ba mẹ cô, muốn xem nơi sống lúc nhỏ của cô.
Càng nghĩ, lòng Chương Tự Chi càng rạo rực, muốn làm ngay.
Chương Tự Chi ngồi ở đây một lúc, sau đó mới từ câu lạc bộ đi ra ngoài, lái xe đến phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.
Vừa mới thức dậy chưa kịp ăn gì đã đi ra ngoài, Chương Tự Chi nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ mua đồ ăn sáng đến cũng không muộn, thế là anh quay xe đi mua đồ ăn sáng, sau đó mới đến phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.
Lúc này, Lương Ninh Như đang ở trong phòng làm việc.
Trong khoảng thời gian này, người trông coi phòng thể hình này là Lương Ninh Như.
Lúc Chương Tự Chi mở cửa phòng bước vào, biểu hiện cực kì tự nhiên, giống như đang ở nhà mình vậy.
Anh đem đồ ăn sáng bày ở trên bàn làm việc của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như ngạc nhiên một cái, ngước mắt nhìn Chương Tự Chi: “anh làm gì?”
Chương Tự Chi kéo cái ghế, ngồi xuống vô cùng tự nhiên: “ăn cơm.”
Sáng nay, lúc Lương Ninh Như đi làm, cửa hàng bán đồ ăn đã mở nên cô đã vào đó.
Chương Tự Chi đưa cho cô một đôi đũa, rồi mở túi đồ ăn ra.
Lương Ninh Như mím môi, suy nghĩ một lúc, sau đó, cô vẫn cầm một phần đồ ăn, cúi đầu ăn.
Ánh mắt Chương Tự Chi liếc nhìn Lương Ninh Như, khóe miệng cong lên, giống như đang cười.
Cả hai người im lặng đem bữa sáng giải quyết xong, sau đó, Chương Tự Chi rất tự giác, lau bàn rồi đem túi rác đi vứt.
Lúc sáng sớm đến đây, Lương Ninh Như làm việc đã không được tập trung.
Bây giờ, Chương Tự Chi đến, cô lại càng không thể làm việc được.
Nhưng mà, cô vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trưng ra bộ dạng nghiêm túc như đang làm việc vậy.
Chương Tự Chi vứt rác xong đi vào, ngồi đối diện Lương Ninh Như, mở miệng nói: “đúng rồi, quê em ở đâu đấy? Khi nào rảnh, đưa tôi về chơi một vài ngày.”
Chân mày Lương Ninh Như nhíu lại: “quê tôi rất nghèo, ở nơi khỉ ho cò gáy, anh đến đấy chơi cái gì? Mấy người đại gia nhà giàu như anh vẫn nên ở trên thành phố chơi đi.”
Chương Tự Chi kêu chậc chậc vài cái: “cái này thì em không hiểu rồi, bây giờ anh muốn trở về sống với tự nhiên mấy hôm, vùng quê nào càng nghèo, càng hoang vu thì càng thích ấy.”
Lương Ninh Như liếc anh một cái: “ăn no dửng mỡ.”
Tuy miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng cô lại rất thoải mái.
Trước đây, hai người nói nhau, làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhìn anh không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ, hai người hình như đã trở về giống trước đây, làm cô không kiềm chế được nhẹ nhõm mà thở phào một cái.
Chương Tự Chi nhìn Lương Ninh Như, lại nhớ đến Lâm Sinh.
Anh ta không kiềm chế được, lại lấy chuyện của Lâm Sinh ra hỏi Lương Ninh Như, hỏi Lương Ninh Như có biết chuyện tình cảm trước đây của Lâm Sinh hay không.
Chuyện này, thật ra thì Lương Ninh Như không biết gì cả.
Mà cô cũng không có nhớ đến những chuyện đấy.
Bởi vì, trước đây, chuyện tình cảm thì cô không có gì, vậy nên, cô cũng nghĩ nhiều về chuyện của Lâm Sinh.
Mà bây giờ nghe Chương Tự Chi nói, cô với mơ màng nghĩ tới, Lâm Sinh lớn hơn cô một chút, ở tuổi của anh ta, chuyện chưa có mối tình nào như Lương Ninh Như là điều không thể.
Vậy là, trước đây, Lâm Sinh đã từng có bạn gái.
Lương Ninh Như suy nghĩ một lúc; “tôi cũng chưa từng hỏi Lâm Sinh về chuyện này, để sau này có thời gian thì tôi hỏi.”
Chương Tự Chi gật đầu: “đúng, hỏi anh ta câu, để