Lương Ninh Như đọc tài liệu về Lâm Sinh một lượt, ngay lúc này, cô cũng không cảm nhận được trong lòng mình là cảm giác gì.
Tình cảm ba năm, chỉ vì chuyện sính lễ mà tan tành.
Chuyện này, làm cô cảm thấy không hiểu nổi, cảm giác rất hoang mang.
Hơn nữa, nhìn cách mà người nhà họ Lâm đối với bạn gái ba năm của Lâm Sinh, cô cảm thấy, nếu như cô có điểm nào không vừa ý của họ, chắc chắn cô cũng không được nhìn sắc mặt tốt của bọn họ.
Lương Ninh Như không phải là người đối nhân xử thế tốt, nên vừa nghĩ đến việc này, trong lòng lại sinh ra lo sợ.
Cô cầm chặt tài liệu, suy nghĩ một lúc rồi mới đem trả lại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không cầm lấy, mà bảo cô xem tiếp đi: “em nhìn tài liệu về bạn gái cũ anh ta thử xem.”
Lương Ninh Như không muốn xem tài liệu của cô gái kia.
Nói trắng ra thì, cô và bạn gái cũ của Lâm Sinh cũng không có quan hệ gì, thì cô xem làm gì.
Nhìn tài liệu điều tra về cô gái kia, Lương Ninh Như cảm thấy không nên.
Nhưng mà, Chương Tự Chi tỏ thái độ như vậy, rõ ràng trên người cô gái này phải có vấn đề gì đấy.
Lương Ninh Như suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn lật tập tài liệu ra, đọc phần của cô bạn gái cũ.
Lương Ninh Như đọc tài liệu, nhìn tình cảnh gia đình nhà cô gái này cũng không có điều kiện tốt gì.
Chắc cũng là vì lý do này, nên gia đình nhà Lâm Sinh mới không muốn bỏ thêm tiền vào sính lễ.
Lật đến mấy tờ cuối cùng, sắc mặt Lương Như Ninh ngay lập tức biến đổi, động tác cũng dừng ngay lại.
Cô nhìn thấy một bức ảnh siêu âm, nơi siêu âm là khoa phụ sản.
Cô gái kia ở bênh viện ba, bốn hôm rồi đi.
Lương Ninh Như chưa từng có tình cảm trai gái, đời sống tình cảm cũng không có, nhưng cô không phải là một tiểu bạch thỏ, chỉ cần suy nghĩ một chút, ai cũng đều biết cô gái này tới đây làm gì.
*Tiểu bạch thỏ: là những cô nàng ngây thơ, trong sáng, ít va chạm với đời.
Lương Ninh Như mím môi, gấp tài liệu lại, đưa cho Chương Tự Chi.
Lần này Chương Tự Chi cầm lấy, để tập tài liệu xuống bên cạnh.
Giọng anh trầm trầm, bình bình: “chuyện này tôi cảm thấy không phải là chuyện nhỏ, tốt nhất em nên suy nghĩ thêm thời gian nữa, đàn ông có thể làm chuyện như thế này thì cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
Lương Ninh Như bóp bóp ấn đường, đầu có chút phiền, nhưng mà vẫn trả lời câu nói của Chương Tự Chi: “lúc nào tôi hỏi anh ta xem chuyện gì xảy ra.”
Chương Tự Chi cũng không nói gì nữa.
Chuyện này, anh muốn nói thêm cũng không tốt, nên biết điểm dừng.
Chương Tự Chi ngồi cùng Lương Ninh Như đến tận trưa, sau đó, hai người ra ngoài ăn cơm.
Lúc hai người đang ăn cơm, điện thoại của Lương Như Ninh đổ chuông, có người gọi đến.
Điện thoại cô đặt ở trên bàn, Chương Tự Chi nhìn một cái thì thấy luôn tên người gọi.
Người gọi đến là cha Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như sững sờ một lúc, vội vàng đứng dậy nghe điện thoại.
Chương Tự Chi ngồi ở chỗ này không nghe được ông Lương nói gì, nhưng anh nghe được Lương Ninh Như nói.
Hình như hai người đang nói chuyện Lâm Sinh đến nhà họ Lương.
Sau đó, ông Lương muốn Lương Ninh Như về nhà một lần.
Có vẻ là hôm qua, Lâm Sinh chưa hỏi ý kiến Lương Ninh Như đã đem ý đồ của mình nói ra với cha mẹ Lương Ninh Như.
Đối với chuyện dựng vợ gả chồng của con gái, cha mẹ Lương Ninh Như rất gấp.
Bây giờ thấy bên nhà trai chủ động như thế, hai người tự nghiên cũng không từ chối.
Biểu tình của Lương Ninh Như không hề tốt, lời nói ra cũng mang ý từ chối, không muốn trở về.
Chương Tự Chi ngồi ở ghế, suy nghĩ một lúc rồi lấy tay gõ mặt bàn mấy cái, muốn Lương Ninh Như chú ý đến mình.
Anh dừng khẩu ngữ nói với Lương Ninh Như, bảo anh có thể đưa cô về, thuận tiện còn có thể giúp Lương Ninh Như nói chuyện với Lâm Sinh về chuyện bạn gái cũ của anh ta.
Lương Ninh Như nhíu mày một cái.
Chương Tự Chi lại tiếp tục dùng khẩu ngữ nói với cô: “chuyện này em không trốn được.”
Mà tính cách Lương Ninh Như cũng không phải giống rùa rụt cổ, gặp chuyện thì trốn tránh.
Cô muốn trực tiếp đối mặt, giải quyết cho xong chuyện.
Thấy Chương Tự Chi đề nghị như vậy, cô do dự một lúc rồi cũng gật đầu, lại quay lại nói với người ở đầu dây bên kia: “vâng, để con xem xét một lúc, sau đó trở về.”
Lúc này điện thoại mới ngắt.
Chờ điện thoại không còn giọng người truyền đến nữa, Lương Ninh Như mới thở ra một hơi: “thế nào mà anh ta lại tới tìm nhà tôi.”
Chương Tự Chi cười một tiếng: “nhìn dáng vẻ của anh ta hôm qua là biết, anh ta tới tìm em không phải để thương lượng mà